Trọng Nham

Chương 52 : Chuyển nhà

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Cơm trưa là do Hải Thanh Thiên gọi đồ bên ngoài tới, nghề nghiệp trường kỳ sinh hoạt không có quy luật như anh, bản thân cũng chỉ biết úp mì gói, gọi đồ ăn bên ngoài cũng là chuyện thường như cơm bữa. mấy người chia nhau đống pizza và gà rán, Hải Thanh Thiên quệt quệt miệng, nói mình là thám tử tư, không có việc gì sẽ không gặp mặt khách hàng, điều này rất bất lợi cho công việc, với công việc của bọn họ tốt nhất là cả hai không biết mặt nhau, tiền thanh toán sòng phẳng qua ngân hàng, thế là xong. Tuy rằng khi Hải Thanh Thiên nói lời này trong lòng ít nhiều cũng có chút không muốn như vậy.



Trọng Nham đối với cái gọi là đạo đức nghề nghiệp của Hải Thanh Thiên cười nhạt, theo như lời anh ta nói, nếu đã gặp mặt cần gì phải giả bộ không quen biết, cũng đâu có bắt buộc phải giới thiệu với người quen đâu. Hải Thanh Thiên rời bàn phím máy tính với con chuột liền không làm gì được, vì vậy ăn xong liền vác balo rời đi luôn. Hải Thanh Thiên cũng không phải chỉ có mình Trọng Nham là khách hàng, còn có rất nhiều mối làm ăn khác, rất bận rộn đó.



Trọng Nham tiễn Hải Thanh Thiên, rồi từ trong phòng ngủ lôi ra một bộ quần áo mới đưa cho Lâm Bồi. Lâm Bồi thấp hơn cậu một chút, nhưng lại mập hơn cậu, y phục của cậu, anh miễn cưỡng có thể mặc được. dù sao quần áo mùa hè, áo phông quần cộc lớn nhỏ đều có thể mặc được không ảnh hưởng gì.



Thừa dịp Lâm Bồi đang tắm, Trọng Nham giúp anh thu dọn giường chiếu ở khách phòng. Căn phòng này từ khi cậu vào ở đều bỏ trống, dì giúp việc thi thoảng cũng giúp cậu dọn dẹp, bình thường Trọng Nham cũng ít khi ghé vào. Bởi vì không có người ở, nên đồ đạc từ lúc mua về vẫn để đó không dùng, những tấm màn mỏng chống bụi phủ bên ngoài đều được kéo ra. Lâm Bồi dọn tới ở cũng tiện, đều không cần quét dọn gì nhiều, chỉ cần phủi phủi chút bụi là có thể trực tiếp dùng. Trọng Nham ở trong phòng lượn qua lượn lại hai vòng, cảm thấy căn phòng trống này chính là vì Lâm Bồi mà được tạo ra.



Lâm Bồi tắm rửa xong đi ra, nhìn thấy căn phòng này, quả nhiên cũng thực vừa lòng. Anh có rất nhiều chuyện muốn nói với Trọng Nham, nhưng nếu đã dọn tới nhà Trọng Nham ở thì những cái đó đều không cần nóng vội. Anh từ sáng sớm đã chạy tới chạy lui, còn chạy thẳng lên mái nhà tốn tâm tốn sức, lúc này ăn uống no đủ, thân thể và thần kinh đều trầm tĩnh lại, nhất thời cảm thấy buồn ngủ vô cùng.



“ngủ một giấc trước đi.” Trọng Nham phụ giúp anh: “Về sau anh ở trong phòng này, phòng ngủ của em và thư phòng đều ở tầng trên, rảnh rỗi anh có thể lên đó đọc sách.” Trong thư phòng của cậu đã chất đầy nào là ‘kinh tế học’, ‘nguyên tắc quản lý khoa học’ hay ‘kinh doanh, lời và tiền’ gần đây cũng có thêm mấy quyển như ‘thị trường thương mại hoa quốc tế’ “Khái quát doanh nghiệp hoa quốc tế’… cũng không biết có phù hợp với sở thích của Lâm Bồi không.



Lâm Bồi quả thật rất mệt, đầu vừa chạm gối mắt đã díp tịt vào. Đây là một căn phòng xa lạ, không một chút khí tức quen thuộc, nhưng anh lại ngủ không mộng mị, vô cùng thoải mái. Trọng Nham mấy lần lặng lẽ hé cửa vào nhìn, Lâm Bồi ngủ say không hay biết gì. Trọng Nham thấy Lâm Bồi không phát sốt, bộ dáng cũng không có gì khó chịu, chỉ an bình say ngủ, cũng đoán được anh rất mệt mỏi, cũng không tái làm phiền nữa, để anh ngủ.



Dì giúp việc tới làm một bàn cơm chiều, cũng hầm một nồi canh tim heo có tác dụng an thần. Trọng Nham uống một nửa, để lại một nửa chờ Lâm Bồi tỉnh rồi ăn.



Trọng Nham khép cửa phòng Lâm Bồi lại, tắt đèn phòng khách đi lên lầu. điện thoại còn đang ném ở đầu giường, bên trên có một tin nhắn mới, là tin nhắn của Lý Duyên Lân: 6h tối mai, biệt thự Trình lý viên.



Trọng Nham đọc tin xong mới phản ứng lại Ôn Hạo đã từng đề cập chuyện Lý Duyên Lân làm tiệc chia tay mọi người. trước khi về Lâm Hải, cậu đã tính tới cả Vân Nam nữa, để tránh thời gian tham gia tiệc chia tay này ở biệt thự riêng của Trình Du. Không ngờ Vân Nam không đi được, lại vội vàng trở về làm thủ tục nhượng cổ phần Đức Ôn, ngược lại khiến cậu vừa kịp thời gian tham dự.



Trọng Nham cũng không do dự lâu lắm liền ra quyết định. Cậu tham gia thương trường chính là vì làm cho cuộc sống sau này của mình có chỗ dựa vững chắc, xuất thân không do cậu lựa chọn nhưng cậu có thể lựa chọn đường đi của mình, biến thành cường đại, cường đại đến mức mà bất cứ ai sau này mỗi khi nhắc tới mình đều phải nói “Đó là ‘Ba Mươi Sáu Quận’ của lão tổng Trọng Nham” mà không phải “Trọng Nham, con riêng Lý gia”.



Trọng Nham nhắn lại một tin cho Lý Duyên Lân: có thể dẫn bạn đi cùng không?



Lý Duyên Lân rất nhanh gửi tin lại: Được.



Trọng Nham lại hỏi: thiệp mời đâu?



Lý Duyên Lân gửi lại: !!!!!!!



Trọng Nham: “…”
Trọng Nham nhìn phản ứng này của cô ta là biết cô ta hiểu rõ sự tình, cười lạnh nói: “Triệu Thịnh An, mày giờ chính là danh lợi song thu, một gốc ‘Thịnh An Tố’ kiếm được cũng không ít tiền đâu, mày chỉ bị ăn đánh như thế, quả thực quá tiện nghi cho mày. Lâm Bồi không thèm so đo với mày, mau cút đi cho khuất mắt bọn tao.”



Nữ nhân đỡ Triệu Thịnh An khập khiễng đi ra ngoài, Trọng Nham đứng đằng sau lại ôn hòa bồi thêm một câu: “Triệu Thịnh An, mày nghe cho kỹ đây, từ nay về sau nhớ tránh xa Lâm Bồi ra chút. Nếu mày còn xuất hiện trước mặt anh ấy, trong tay tao có không ít chứng cớ đâu, cái gốc ‘Thịnh An Tố’ của mày kia về sau có còn được gọi là ‘Thịnh An Tố’ nữa hay không, không dễ nói.”



Người Triệu Thịnh An run lên một chút, lôi kéo vị hôn thê không quay đầu lại đi xuống lầu.



Trọng Nham mắng: “wtf”. Quay đầu lại nhìn Lâm Bồi, thấy anh đang cười, tầm mắt đảo quanh phòng khách lộn xộn, ánh mắt lại thập phần thê lương.



Trọng Nham đi qua vỗ nhẹ lên vai anh một cái: “Đừng khổ sở, không phải anh từng nói hoa đẹp nhất đều trưởng thành từ trong đất mục đó sao?”



Lâm Bồi cười khổ: “Trọng Nham, em rất có thiên phú an ủi người khác đó, biết không?”



Trọng Nham thành thật lắc đầu: “Bọn họ đều nói em xấu tính trời cho.”



Lâm Bồi nhìn cậu, ánh mắt ôn nhuận: “Đó là do bọn họ không biết chỗ tốt của em.”



Trọng Nham tiếc nuối thở dài: “Đôi khi em cũng cảm thấy như vậy.”



Lâm Bồi muốn cười, tươi cười nhợt nhạt hiện ra rất nhanh lại trầm xuống. Lâm Bồi trầm mặc một khắc, nhẹ giọng nói: “Anh đi thu dọn đồ đạc, em gọi điện kêu công ty chuyển nhà tới đi, hôm nay dọn luôn cho xong.”



Căn nhà này, đã không còn một chút giá trị hồi ức nào.



Trọng Nham nhẹ giọng khuyên nhủ: “Lâm Bồi, đừng nản chí, ngày lành của anh giờ mới bắt đầu.”



“Anh biết.” Lâm Bồi thực nghiêm túc gật đầu: “từ 1 giờ chiều hôm qua đã bắt đầu rồi.”



Trọng Nham nhìn anh, khẽ mỉm cười.



Hết