Trọng Nham

Chương 58 : Quản hay không quản

Ngày đăng: 21:11 19/04/20


Trọng Nham sợ Tần Đông Nhạc rảnh rỗi lại há mồm ngậm miệng thúc cậu làm bài tập, nên sau khi bàn xong mọi chuyện liền nói phải về nhà. Tần Đông Nhạc vốn muốn lưu cậu lại ăn cơm tối luôn, nhưng Trọng Nham kiên quyết yêu cầu về nhà ăn cơm. Đùa à, bài tập hè cậu còn một đống đấy, nếu ba Tần, mẹ Tần hỏi tới, mặt mũi cậu còn biết để vào đâu đây. Làm không tốt nói không chừng liền biến thành nhân vật phản diện với Tiểu An ngoan ngoãn hiền lành nhà họ mất: không làm bài tập, không đi học thêm, không thích học hành, nơi nơi chạy loạn…



Tần Đông Nhạc không đoán được tiểu tâm cậu, vẫn cho rằng cậu và Lâm Bồi thật sự có chuyện, đành phải để cậu về nhà. Lái xe Tần gia đã bị Đường di mang đi, Trọng Nham chỉ có thể đi ra tiểu khu bắt xe về, Tần Đông Nhạc chống nạng chậm rãi đi tiễn cậu. ra tới ngoài tiểu khu, cũng không biết nghĩ gì lại theo Trọng Nham lên xe.



Trọng Nham dùng ánh mắt khiển trách nhìn anh, người kia rõ ràng vừa nói sẽ coi cậu là đối tác ngang hàng, mới qua mấy phút đồng hồ, liền coi cậu là trẻ nhỏ mà đưa về tận nhà — dù chỉ còn 1 chân. Kiểu như Trọng Nham không biết đường về nhà hoặc cậu là một cô gái mỹ mạo mảnh mai ấy?!



Tần Đông Nhạc cười nói: “Coi như anh đi ra ngoài một chuyến đi, em xem trong nhà cũng chỉ có một mình, chả có gì thú vị cả.”



“Tùy anh.” Trọng Nham cũng hết cách: “Đưa tới đưa lui, anh không thấy phiền toái à.”



Tần Đông Nhạc khoác vai cậu, kéo cậu vào trong lòng dùng sức vò vò đầu cậu nói: “Nhóc con, không biết lớn nhỏ.”



Trọng Nham giãy dụa muốn thoát, trong lòng bực bội không chịu nổi, đối đầu với Tần Đông Nhạc cậu một chút cũng không có ưu thế, cho dù anh ta chỉ còn 1 chân. Trước chỉ có thể cứu cái đầu xù của mình thoát khỏi ma trảo của anh ta, thở hồng hộc cào cào ngay ngắn lại cái tổ cú trên đầu, báo thù cái gì, mười năm chưa muộn…



Trọng Nham cảm thấy bị mất mặt, hơn nữa trong xe còn bác tài không quen biết đấy. tuy rằng ông ấy chỉ nhìn qua gương chiếu hậu cười cười với bọn họ, không nói gì, nhưng Trọng Nham cứ cảm thấy như đang bị chê cười ấy. xe dừng đèn đỏ, cậu xoay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không thèm để ý tới anh ta nữa.



Trên đường đi qua một trung tâm mua sắm, ở chỗ ngoặt treo một tấm biển pizza hut rất lớn, Trọng Nham mới đầu chỉ vô thức nhìn, nhưng sau đó chợt nhớ lại mình có từng tới nơi này. Đó là chuyện kiếp trước, khi cậu vừa mới lên đại học, tham gia buổi liên hoan của các nam sinh. Bởi vì Lý lão gia không tán thành cậu ở trong kí túc xá trường, cho nên dù học đại học cậu vẫn ở trong nhà chính Lý gia, mỗi ngày đều có lái xe đưa đón. Nhưng cũng chính vì thế mà việc tiếp xúc giao lưu với các bạn học khác cũng có hạn, lần đó cũng là một trong số ít lần cậu tham gia hoạt động tập thể. Nhưng kỳ quái chính là, chỉ một bữa cơm thôi, nhưng Trọng Nham lại có ấn tượng sâu đậm. lúc ấy có những ai, ăn cái gì cậu đều nhớ rất rõ. Cho dù hiện tại cậu không còn nhớ hết tên những người đó, nhưng từng gương mặt vẫn tinh tường hiện rõ trong đầu cậu.



Cậu còn nhớ khi nhân viên phục vụ đưa pizza tới, đám nam sinh túm tụm lại thi nhau tranh cướp miếng ăn, chén đĩa cũng sạch bách, trừ bỏ một miếng cà rốt nhỏ xíu còn dư lại. nam sinh bên cạnh cười ha ha vui vẻ, cậu bẻ một nửa miếng bánh trong tay đưa cho cậu ta. Chiếc bánh bột ngô đã biến dạng nhưng lại thập phần mỹ vị…



Tần Đông Nhạc theo tầm mắt cậu nhìn tấm biển quảng cáo kia, như có điều suy nghĩ: “Muốn ăn cái kia không?”



Trọng Nham lắc đầu, do dự một chút, lại gật đầu.



Tần Đông Nhạc vỗ bả vai bác tài dừng lại: “Bác tài, làm phiền bác dừng ở trước cửa quán pizza hut.”




Bức thư thứ hai gửi kèm thêm mất bức ảnh, đều là cảnh trên phố. Trọng Nham nhìn bức ảnh thứ nhất không hiểu là chuyện gì, nhưng tới khi nhìn bức ảnh thứ hai, mới chú ý tới từ một nhà hàng bên đường có một nam sinh đội mũ đang đi ra, là Lý Ngạn Thanh. Bức thứ ba, hai người đi sau lưng cậu ta cũng hiện ra rõ ràng, một là mẹ cậu ta Trương Minh Nghiên, người còn lại chính là người Trọng Nham đã lâu không nhớ tới Trương Hách — cả đời trước đều đứng sau lưng hướng dẫn chỉ bảo cậu khá nhiều thầy Trương.



Trong bức ảnh thứ ba, Trương Minh Nghiên đã ngồi vào trong xe, Lý Ngạn Thanh đứng cạnh xe ô tô ngửa đầu nhìn Trương Hách, Trương Hách cúi đầu nói gì đó với cậu ta. Biểu tình Lý Ngạn Thanh tựa hồ không chút kiên nhẫn, lại bởi vì nguyên nhân nào đó mà cố nín nhịn. tuổi thằng nhóc đó còn nhỏ lại bị Trương Minh Nghiên nuông chiều, công phu che dấu nét mặt quá tệ. Trọng Nham cảm thấy Trương Hách nhất định cũng đã nhìn ra, nhưng từ gương mặt bình tĩnh của hắn, ngược lại không nhìn ra biểu tình đặc biệt gì.



Trương Hách quả thật rất quen thuộc với hai mẹ con Trương Minh Nghiên, không chỉ vì bọn họ là hàng xóm. Nếu chỉ là hàng xóm, sẽ cố ý hẹn nhau ra ngoài ăn cơm sao? Hơn nữa nhìn biểu tình của Trương Hách, nghiễm nhiên chính là tư thế năm đó chỉ dạy cho mình.



Khoảng thời gian này ở kiếp trước, hẳn Trương Hách cũng đã quen biết mẹ con Trương Minh Nghiên, nhưng vì sao sau đó hắn lại tới tìm mình? Điều đó không có khả năng là trùng hợp, chỉ có thể nói Trương Hách đã quyết định lựa chọn giữa mình và Lý Ngạn Thanh. Kiếp trước hắn chọn mình, kiếp này chẳng lẽ hắn muốn chọn Lý Ngạn Thanh sao? Ngón tay Trọng Nham khẽ gõ gõ lên ảnh chụp Trương Hách, hay là Trương Hách tiếp cận người có thể bước vào nhà chính Lý gia?



Trọng Nham lấy di động gọi điện cho Hải Thanh Thiên. Hải Thanh Thiên cũng biết là vì chuyện này, vừa ấn nghe liền nói: “Trọng Nham, xem ảnh chụp chưa, ngoài ý muốn không? Đúng là bọn họ có quen biết nhau.”



“Quen biết tới mức độ nào?”



“Trương Minh Nghiên đầu tư một khoản tiền vào nhà máy của Trương Hách, mấy ngày nghỉ hè còn để Lý Ngạn Thanh đi theo Trương Hách.” Hải Thanh Thiên nói tiếp: “Xem cách thức thì hẳn là muốn Trương Hách chỉ dạy thằng nhóc đó.”



Trọng Nham không biết phải nói gì cho phải: “Lý Ngạn Thanh mới bao nhiêu chứ? Hai mẹ con bọn họ có phải quá nóng vội rồi không?”



“Ai mà biết?” Hải Thanh Thiên tạm dừng một chút: “Nói không chừng là bởi vì thái độ của Lý gia khiến hai mẹ con bọn họ không có cảm giác an toàn đi.”



Trọng Nham cảm thấy suy nghĩ của Trương Minh Nghiên thực bất khả tư nghị, đương gia chủ mẫu của Lý gia hiện tại chính là Trình Du, Trình gia có bối cảnh thế nào? Hai đứa con của Trình Du đều lớn tuổi hơn Lý Ngạn Thanh, hơn nữa Lý Duyên Kỳ làm việc trong Lý thị khá lâu đã đứng vững gót chân rồi. Đến lúc này, Lý gia còn tỏ thái độ gì với Lý Ngạn Thanh nữa chứ?



“Tiếp tục theo dõi đi.” Trọng Nham nói: “Trương Hách… đang ở đâu?”



Hết