Trọng Nham

Chương 84 : Ly sơn yên vũ

Ngày đăng: 21:12 19/04/20


“Vì sao em nhận định chuyện này là do Trương Hách làm?” Tần Đông Nhạc không hiểu hỏi Trọng Nham.



“Anh đoán xem.” Trọng Nham lười biếng dựa vào sô pha quơ quơ cái chén trong tay, giả bộ nước nho bên trong là rượu vang. Hết cách, cả đám người trong phòng thế nhưng lại thần kỳ nhất trí trong vấn đề rượu chè, tất cả đều thống nhất trẻ vị thành niên không được uống rượu. Mà ngay cả Lâm Bồi biết rõ nội tình cũng khuyên nhủ cậu phải biết yêu quý thân thể, nói thanh niên còn trẻ còn khỏe không thể bị hủy bởi thói quen xấu của mấy ông chú đáng khinh. Quả thực khiến cậu buồn bực vô cùng.



“Sao em còn ghi hận như vậy?” Tần Đông Nhạc bật cười: “Chờ qua mấy tháng nữa, em thành niên rồi ai thèm ngăn cản em nữa. Đương nhiên, uống say vẫn là không được.”



Trọng Nham liếc mắt xem thường.



Lâm Bồi cố ý nói thêm: “Trọng Tiểu Nham không biết đâu, nhóc con này kỳ thật là đang đoán mò.”



Trọng Nham trừng Lâm Bồi: “Phép khích tướng tối ấu trĩ!”



“Không biết ai ấu trĩ hơn.” Tần Đông Nhạc nói: “Vừa mang thù còn giận dai.”



“Thật sự thua mấy người.” Trọng Nham cào cào tóc: “Thực sự đúng là tôi đoán. Trương Hách có việc hay không có việc đều chạy tới tìm tôi, chắc không phải là thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua tôi đi, đúng không? Khẳng định là có mưu đồ.”



Tần Đông Nhạc bắt đầu nghiêm túc suy xét khả năng “thấy tôi lớn lên đẹp trai dễ nhìn mà muốn cua”.



Trọng Nham nói tiếp: “Các anh ngẫm lại xem tôi có cái gì đáng để mưu đồ? Không tiền không thế, công ty hoa cỏ chỗ nào cũng có, Ba Mươi Sáu Quận có gì thần kỳ? Còn không phải là tôi có một Lâm Tiểu Bồi tuệ nhãn tri thức lại ngoan ngoãn có năng lực hay sao?”



Lâm Bồi dở khóc dở cười, anh chưa bao giờ biết mình có cái thuộc tính quỷ dị là “ngoan” như vậy.



“Cho nên tôi cảm thấy, phàm là Ba Mươi Sáu Quận xảy ra chuyện, khẳng định không thể thiếu hắn một chân trong đó.” Trọng Nham chắc chắn nói: “Nói không chừng còn có đồng bọn khác, tỷ như tên cầm thú bị tôi đánh một lần, Trương Hàng.”



Tần Đông Nhạc yên lặng sửa lại cho đúng: Đánh hai lần.



Trọng Nham nói tới đây, trong lòng thoáng có chút nghi hoặc: “Hai người bọn họ thật sự quen biết nhau?”



Tần Đông Nhạc nói: “Anh cũng có hoài nghi như vậy, đang tìm người điều tra, hiện tại còn chưa có tin tức cụ thể. Em cũng biết, trước đây Trương Hách đều ở nước ngoài.”


Trọng Nham suýt xoa một phen lau mồ hôi lạnh trên trán: “Mợ nó, quá dọa người rồi… khoan đã, anh nói người này là em họ Lý lão phu nhân?! Vậy chẳng phải Trương Hách phải gọi Lý lão phu nhân là bác sao?”



Tần Đông Nhạc vẻ mặt chân thành khen ngợi cậu: “Thật thông minh.”



Trọng Nham: “…”



Tần Đông Nhạc bị vẻ mặt của cậu chọc cười.



Trọng Nham lại lau mặt một phen, đau đầu lẩm bẩm: “Sao lại phức tạp thế này…”



“Còn chuyện này càng phức tạp hơn…” Tần Đông Nhạc kể lại đầu đuôi câu chuyện ân oán Trương gia được nghe từ chỗ Triệu Sấm Lưu Đông cho Trọng Nham: “Cho nên, ông nội Trương Hàng từ trước khi Trương Huệ được gả vào Lý gia đã bắt đầu mưu tính chiếm đoạt đống đồ cổ này. Chuyện này kỳ thật cũng khá dễ hiểu, Trương gia cho tới nay vẫn còn kinh doanh buôn bán đồ cổ mà.”



Trọng Nham trong lòng khẽ động: “Đống đồ cổ đó…”



Tần Đông Nhạc gật đầu: “Chính là đống đồ cổ vô giá mà Lý gia vừa mới mang về từ nước ngoài kia. Cái gọi là tín vật, trước đây hẳn vẫn luôn nằm trong tay em đi?”



Trọng Nham gật đầu, cậu vẫn luôn cho rằng khối long bội phỉ thúy đó chính là một dạng chìa khóa, có nó cùng mật mã có thể thuận lợi nhận hàng, không ngờ phía sau nó cư nhiên lại liên quan tới nhiều âm mưu quỷ kế như thế.



Trọng Nham vừa mới thở ra một hơi, Tần Đông Nhạc lại mặt không đổi sắc thả thêm một quả bom nữa: “Người giúp Trương Huệ bảo quản đống đồ cổ đó chính là ông nội Trương Hách, Trương Uyên.”



Trọng Nham vẻ mặt đau khổ nhìn anh: “…Còn có cái gì, đại ca có thể một hơi nói hết ra được không?!”



“Hết rồi.” Tần Đông Nhạc cười nói: “Em xem, hiện tại không khó lý giải vì sao Trương Hách lại biết được bản gốc của bức Ly Sơn Yên Vũ Đồ, đúng không?”



Sau lưng Trọng Nham đột ngột dâng lên một cỗ hàn khí lạnh lẽo, Trương Hách nếu từ nhỏ đã nhìn thấy bức tranh gốc, vậy ở kiếp trước, khi mình đưa bức tranh giả cho hắn ta, hắn ta nhất định có thể nhìn ra thật giả ngay lập tức, vậy hắn vì sao trước sau đều không tỏ thái độ gì? Những ngày sau đó, mỗi khi hắn ta nhìn mình, trong lòng có suy nghĩ gì?



Vừa mới tưởng tượng như vậy, Trọng Nham lại có chút dựng tóc gáy.



Hết