Trọng Nham
Chương 90 : Ba đứa con
Ngày đăng: 21:12 19/04/20
Trọng Nham biết bản thân thật sự sống lại một lần, nhưng trong cuộc sống của cậu, những người xuất hiện bên cạnh cậu một số có chút thay đổi, một số vẫn giữ nguyên bộ dáng như vậy. Tỷ như cách sống của cậu đã được cải biến cho nên Lâm Bồi, Tần Đông Nhạc, Lâm Quyền, quỹ đạo vận mệnh của những người này đều chịu ảnh hưởng của cậu mà có thay đổi, thậm chí Lý Thừa Vận, Lý Duyên Kỳ, Lý Duyên Lân, vận mệnh của những người này cũng đã có nhiều bất đồng với kiếp trước.
Nhưng có một số việc bắt buộc vẫn phải trải qua giống như kiếp trước, dù sớm hay muộn cũng nhất định phải gặp. Tựa như việc cậu gặp Trương Hách, cho dù kiếp này bọn họ gặp nhau sớm hơn kiếp trước vài năm, nhưng chuyện gì phải đến vẫn sẽ đến. Lạí như lần bắt cóc ngoài ý muốn này, cậu vẫn như cũ không thể tránh thoát được.
Trong trí nhớ của Trọng Nham, nó vốn xảy ra vào mấy năm sau, khi đó cậu và anh em Lý Duyên Kỳ Lý Duyên Lân đang đấu nhau tới ngươi chết ta sống, Lý Duyên Lân tìm lính đánh thuê tới cũng không xử lý được cậu, đơn giản hoặc là không làm, hoặc đã làm là phải làm tới cùng, thuê người bắt cóc cậu, ném vào trong một nhà xưởng bỏ hoang ở vùng ngoại ô. Lý Duyên Lân đã thương lượng xong với bọn họ, sau khi nhận tiền chuộc từ Lý gia liền giết chết con tin. Trọng Nham vật vạ trong nhà xưởng cũ kỹ kia khoảng 4 ngày, cuối cùng vẫn là Trương Hách nhờ người tìm được, đem cậu cứu ra.
Sau đó Trương Hách đem toàn bộ kết quả điều tra nói lại cho Trọng Nham, chuyện này đã triệt để chọc giận cậu, khiến cậu và anh em Lý gia dứt khoát xé rách mặt nhau, trước đó bởi vì bận tâm bộ mặt gia tộc mà vẫn bày ra bộ mặt hòa bình giả dối, sau đó không còn tiếp tục duy trì được nữa. Không bao lâu sau, tuồn ra tin Lý Duyên Kỳ gây ra sai lầm nghiêm trọng trong quyết sách đầu tư, Lý Thừa Vận vì trấn an các cổ đông mà không thể không thu hồi một phần quyền lực của anh ta, mà Trọng Nham cũng nhân cơ hội tiến nhập vào cao tầng quản lý của Lý thị.
Đó là… chuyện đã xảy ra rất lâu trước đây.
Trọng Nham nghĩ như vậy, thực không thoải mái vặn vẹo người. Toàn thân cậu bị băng keo quấn chặt như bánh chưng, rồi lại bị ra giường phủ kín bên ngoài nhét vào trong thùng chuyển hàng đưa ra khỏi tòa nhà Hải Thiên, trong lòng thầm nghĩ cậu chán ghét tòa nhà Hải Thiên quả nhiên không phải không có đạo lý. Kiếp trước kiếp này hai lần tao ngộ đều bị bắt cóc ở trong này, xem ra cậu thật sự xung khắc với cái chỗ này. Nếu như có thể tránh được một kiếp này, đời này cậu không muốn bước thêm một bước nào nữa vào cái nơi đó.
Trọng Nham cẩn thận nhớ lại chi tiết lần bắt cóc kiếp trước, bất đắc dĩ khi đó cậu bị chuốc thuốc, một đường mơ mơ màng màng, chờ sau khi tỉnh lại cả người đã nằm cong queo trong phòng kho nhà xưởng cũ. Trọng Nham chú ý tới điểm khác nhau rất nhỏ này, sau lưng bất giác dâng lên một tia hàn ý. Đám bắt cóc đó chẳng những không chuốc thuốc mê cậu mà tựa hồ cũng không thèm để ý tới việc bị cậu nhìn thấy tướng mạo của bọn chúng, điều này chứng tỏ bọn chúng rất có thể không tính toán thả cậu ra.
Tám chín phần mười bọn chúng sẽ giết chết con tin.
Chốc lát, trong lòng Lý Thừa Vận dâng lên một cỗ dự cảm không lành. Nắm chặt di động vẫn ong ong chấn động, ông lại bất giác không dám nhận. Lý Thừa Vận một tay đè chặt thái dương căng thẳng, một tay ấn nghe điện thoại, hít sâu một hơi nói: “Ai đó? Tôi là Lý Thừa Vận.”
Di động mở loa ngoài, mấy người đang ở trong phòng đều nghe được rõ ràng, một giọng nói đã qua xử lý âm thanh vang lên, thoáng có chút dồn dập nói: “Lý tổng, nói ngắn gọn, chuẩn bị tiền chuộc đi. Tôi muốn không nhiều lắm, chỉ cần đống đồ cổ ông mới mang về từ nước ngoài kia đổi lấy tính mạng của 3 đứa con ông.”
Lý Thừa Vận tựa như sét đánh ngang tai: “Mày nói gì?!”
“Ba đứa con ông,” người nọ càng nhấn mạnh vào con số “ba”: “Vị tiểu công tử yểu điệu của quý phủ, tam thiếu gia mới lộ diện trong cuộc thi hoa lan, còn có nhị thiếu gia mới từ Pháp quốc trở về.”
Thân thể Lý Thừa Vận hơi run rẩy, cũng không biết là do phẫn nộ hay là sợ hãi.
“Chỗ bọn tôi có một đoạn băng ghi âm…” người kia nói thêm: “Không tin ông có thể nghe một chút.”
Hết