Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 29 : Nói dối

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Thiệu Mục Vân biến sắc, nhanh chóng trầm xuống, trong mắt tràn ngập tối tăm.



Hắn không ngờ Sơ Vân lại bỏ qua hắn, nhào vào lòng Tả Khiêm Lẫm. Nhìn hai người bên kia ôm nhau, hắn biết mình phải dấu đi tất cả biểu lộ, chính là, thật khó, hắn làm không được.



“Nhóc con, cảm giác thế nào, còn khó chịu ư?” Tả Khiêm Lẫm vỗ nhè nhẹ lưng Sơ Vân, cầm chăn phủ lên thân thể lành lạnh đang ôm hắn, sợ cậu sốt cao như lần trước.



Sơ Vân chậm rãi lắc đầu, đột nhiên cảm thấy khuôn ngực ấm áp chân thật.



Di, chẳng lẽ, đây không phải mộng cảnh của cậu?



Vội vàng ngẩng đầu dò xét, quả nhiên, ngoại trừ Thiệu Mục Vân sắc mặt biến đen, còn có một người đàn ông lạ lẫm đứng bên cạnh hào hứng nhìn, thật sự…… Không phải là mộng……



Sơ Vân lập tức gục đầu xuống, đỏ mặt, như một chiếc đồng hồ lên dây cót cũ kỹ, chậm rãi thu hồi tay còn ôm chặt eo Tả Khiêm Lẫm, nắm lấy chăn.



Hóa ra không phải mộng, lúc này đúng là quá mất mặt! Hơn nữa, còn bị Thiệu Mục Vân thấy được!



Nghĩ đến Thiệu Mục Vân, Sơ Vân lén dùng khóe mắt nhìn, quả nhiên sắc mặt hắn âm trầm, biểu lộ tương đối khó coi.



Xem ra tức giận tới cực điểm, như vậy, cậu nên nói thế nào mới không khiến Thiệu Mục Vân nghi ngờ quan hệ giữa cậu và Tả Khiêm Lẫm? Cũng không nghi ngờ thân phận của cậu?



“Nhóc con?” Tả Khiêm Lẫm khiêu mi, tại sao nhóc con lại co ro thế? Suy nghĩ một chút, liền hiểu nguyên do trong đó, chắc là sợ khó có thể giải thích quan hệ của bọn hắn với Thiệu Mục Vân a?



Bất quá, hắn không quan tâm, dù sao đã lộ, hơn nữa, sẽ có ngày bị Thiệu Mục Vân biết đến.



“Tôi không sao.” Sơ Vân buồn bực nói.



“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân tới gần cậu, cố gắng khiến giọng của mình nghe bình thường một chút.



“Tôi không sao, chỉ là đột nhiên dạ dày không thoải mái.” Sơ Vân không ngẩng đầu nhìn hắn, ngược lại càng cúi gằm, cuộn mình.



“……” Thiệu Mục Vân không nói gì, ánh mắt phức tạp nhìn cái đầu nhỏ của Sơ Vân.



Bên kia, người đàn ông nhã nhặn tựa vào tủ, một tay nâng cằm, có chút hắng hái quan sát.



Chậc chậc, từ khi nào Khiêm Lẫm có biểu hiện dịu dàng như thế? Quả thực sắp vặn ra nước, sợ rằng mọi người không thấy hắn đang lo lắng sao?




“…… Em muốn rời khỏi ta sao, Y Phàm?” Thiệu Mục Vân lấy tay muốn xoa gò má Sơ Vân, lại bị cậu tránh đi.



Nghiêng mặt qua, Sơ Vân cực lực nhịn xuống chấn kinh trong lòng, nghe được cái tên Y Phàm từ miệng Thiệu Mục Vân, cậu cơ hồ sắp đứng không vững. Tại sao Thiệu Mục Vân phải nhắc tới Liêu Y Phàm? Rõ ràng trước kia chán ghét không thèm chú ý, vì sao còn nhớ rõ?



“Y Phàm là ai? Cũng là con ông nhận nuôi ư?” Sơ Vân quay lưng lại, như hờn dỗi hỏi.



“Không……” Thiệu Mục Vân nỉ non, có chút thanh tỉnh, “Cái kia, Tiểu Vân……” Gọi tên, cũng không biết phải nói cái gì. Lấy tay muốn chạm đến tóc Sơ Vân, lại nửa đường dừng lại.



Hôm nay, thật sự đã xảy ra không ít chuyện, lòng của hắn vẫn rất loạn, có lẽ, trước tách ra, chờ hắn làm rõ suy nghĩ trong lòng cũng không muộn.



“Vậy, ta đưa con đi.” Hắn thỏa hiệp.



“Không cần, tôi ngồi xe bus, ông nghỉ ngơi đi.” Nói xong, Sơ Vân ra cửa trước thay giầy, mở cửa rời đi, một mực không quay đầu lại.



Thiệu Mục Vân nhìn cửa đã khép lại thật lâu, mới chậm rãi ngồi xuống sofa, nhắm mắt, hắn nhất định phải suy nghĩ cẩn thận, về Sơ Vân, về Tả Khiêm Lẫm.



……



Xuống xe bus, Sơ Vân đi từ từ vào khu ký túc xá.



Lúc qua góc đường, chợt nghe tiếng kêu yếu ớt nào đó. Tâm niệm vừa chuyển, liền đi vào ngõ tối.



Trong một chiếc hộp giấy bị vứt bỏ, một con mèo trắng cuộn mình, bên cạnh nó còn mấy mèo nhỏ sinh ra không lâu, chính là —



Sơ Vân khẽ cau mày, cắn cắn môi.



Con mèo cái sớm không còn thở, dưới thân có vệt máu, máu đã biến đen, chứng tỏ đã chết lâu ngày, mà những con mèo nhỏ kia cũng đã đông cứng, chỉ có một mèo con đen trắng chen chúc trong cùng còn hơi thở, phát ra tiếng kêu yếu ớt.



“Mày cũng là cô nhi, không có nơi để đi sao?” Sơ Vân cẩn thận nâng lên mèo nhỏ vẫn chưa mở mắt, dùng khăng quàng cổ của mình bao lấy nó, nhìn nó yếu ớt như thể sau một khắc sẽ chết.



“Đến, theo tao về nhà nhé.” Năm đó, giữa tuyết trong trẻo nhưng lạnh lùng, Thiệu Mục Vân ôn nhu nói với Liêu Y Phàm như thế.



Sơ Vân nhắm mắt, hít sâu một hơi, sau đó nhìn mèo nhỏ trong tay, nhẹ lẩm bẩm, “Đi theo tao, tao chăm sóc mày, nếu mày còn có thể sống sót.”