Trọng Sinh Chi Cự Ái

Chương 47 : Gặp lại sự kiện bắt cóc?

Ngày đăng: 01:13 22/04/20


Chưa bao giờ Sơ Vân thấy Thiệu Mục Vân tiều tụy đến vậy, như thể trong vòng hai ngày hắn già thêm mười mấy tuổi.



Sáng sớm, cậu và Tả Khiêm Lẫm về trường học, ở ngoài cửa lớn ký túc xá gặp được xe của Thiệu Mục Vân. Theo độ tuyết đọng trên thân xe, đại khái hắn đã chờ ở đây từ tối hôm qua.



“Tiểu Vân!” Thấy xe Tả Khiêm Lẫm chạy đến, Thiệu Mục Vân đang nhìn chằm chằm đường đi lập tức đẩy cửa xuống xe.



Sơ Vân vô thức xoắn chặt hai tay, khẽ cắn môi.



“Vân, nếu không muốn gặp hắn, anh đi nói.” Tả Khiêm Lẫm ôm cậu một cái, hắn sẽ không khách khi với Thiệu Mục Vân.



Sơ Vân lắc đầu, hướng Tả Khiêm Lẫm cười, hít sâu một hơi, xuống xe. Cậu biết rõ, đối mặt Thiệu Mục Vân, không nên trốn tránh, nếu không vĩnh viễn không có kết cục, huống chi cậu hiện tại có nơi vững chãi để dựa vào, không còn một mình.



“Tiểu Vân!” Thiệu Mục Vân vội vàng bước tới, muốn ôm Sơ Vân.



Sơ Vân lui về phía sau khiến hắn nhào vào khoảng không, “Mục Vân!” Cậu gọi rõ ràng, ngẩng đầu nhìn hắn. Người đàn ông vốn tuấn lãng lúc này lại vô cùng tiều tụy, hốc mắt thâm đen, hàm dưới đầy râu, quần áo nhăn nhúm, cà vạt xiêu vẹo.



Thiệu Mục Vân chưa từng lôi thôi như thế, Sơ Vân thầm nghĩ, chắc hẳn, mấy ngày nay hắn không dễ chịu gì?



“Tiểu Vân……” Thiệu Mục Vân cảm thấy trong lòng chua xót, hiển nhiên sự cự tuyệt của Sơ Vân khiến hắn đau lòng, tuy hắn biết rõ hết thảy là chính mình gieo gió gặt bão, nhưng, vẫn rất đau.



Hắn thấy Tả Khiêm Lẫm xuống xe, như vệ sĩ đứng sau lưng Sơ Vân, hai tay thân mật ôm lấy cậu, trong mắt lóe lên lạnh lùng sắc bén, ánh mắt đầy cảnh cáo.



Thiệu Mục Vân nhớ tới mấy ngày trước đây được chứng kiến thủ đoạn của Tả Khiêm Lẫm, tim vô thức co rút, hắn biết rõ, sự điên cuồng của mình, cũng đánh không lại sự tàn nhẫn ma quỷ của Tả Khiêm Lẫm. Hắn…… Đã hoàn toàn không có hi vọng ư?



“Mục Vân, trở về đi, ngủ một giấc thật tốt.” Sơ Vân nói khẽ, “Nếu có thể buông hết thảy, từ nay về sau…… Chúng ta vẫn là bạn.”



Tả Khiêm Lẫm cứng người, lại không nói gì.



“Y…… Phàm……” Thiệu Mục Vân cố gắng nở nụ cười, lại như là đang khóc. Hắn muốn không phải bạn, nhưng, đã quá muộn, hắn hoàn toàn mất đi cơ hội hối hận.



“Cái này, cho em.” Thiệu Mục Vân lấy đơn nhận hàng bộ trống từ túi áo ra, đưa cho Sơ Vân, “Vốn ngày đó muốn đưa cho em, nhưng……” Không ngờ Sơ Vân bị bắt cóc, sau đó liên tiếp rối loạn, chưa kịp đưa ra ngoài.



Sơ Vân nhận lấy, cúi đầu nhìn, trầm mặc một lát, sau đó ngẩng đầu cười khẽ, “Cám ơn anh, Mục Vân.”



Thiệu Mục Vân chậm rãi lắc đầu, thật sâu ngóng nhìn Sơ Vân, đột nhiên đi nhanh về xe của mình, đóng cửa xe, như là phát điên, nhanh chóng rời đi.




Sơ Vân có điểm ngu ngơ.



Thanh âm của nam tử trước mắt khá giống Tả Khiêm Lẫm, hơn nữa, khi hắn đỡ cậu, Sơ Vân kinh ngạc phát hiện mình không cảm thấy chán ghét, rất kỳ quái.



“Ai da, tiểu bảo bối tỉnh ư?” Thanh âm lão nhân vang lên sau lưng nam tử.



“Đúng vậy, gia gia, cục cưng đã tỉnh, nhưng xem ra, lại bị mẹ hù đến, cho nên chạy tới đây.” Nam tử ôm lấy Sơ Vân, như ôm một đứa trẻ, xoay người đối mặt lão nhân, bất đắc dĩ nói, “Ngay cả dép cũng không đi.”



Sơ Vân quay đầu nhìn sang, lúc này mới phát hiện, ngoại trừ một vị lão nhân tóc bạc đầy tinh thần, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi thanh tú, người đó mang tạp dề, trong tay trái là đĩa nhỏ, tay phải cầm xẻng.



“Tiểu bảo bối, ông là gia gia, đến, cho gia gia ôm một cái.” Lão nhân cười tủm tỉm vươn tay, muốn tiếp nhận Sơ Vân.



Sơ Vân đổ mồ hôi, xấu hổ nhìn bàn tay ẩn hiện gân xanh của lão nhân. Cậu không phải trẻ con, còn nữa, rốt cuộc đây là đâu, những người này là ai, sao bắt cậu tới đây?



“Gia gia, ngài vẫn nên đến bên kia ngồi một chút a.” Nam tử thanh tú uyển chuyển khuyên lão nhân tới phòng khách, xem như tạm thời giải vây cho Sơ Vân.



Bất quá, còn chưa chờ Sơ Vân thở phào, thì có hai người từ trên lầu lao xuống, phía trước là người phụ nữ đẹp đẽ quý giá, trên tay còn cầm bộ váy kia, mà người đàn ông trung niên phía sau thì đang cầm dép lê.



Thấy thế, Sơ Vân vô thức rụt người lại, như là thói quen ôm Tả Khiêm Lẫm, hoảng sợ ôm chặt cổ nam tử.



“Ba mẹ, hai người hù dọa cục cưng!” Nam tử bất đắc dĩ than nhẹ, vỗ vỗ lưng Sơ Vân, trấn an, “Nếu bị lão Tam biết hai người hù dọa cục cưng, ngẫm lại hậu quả a.”



“Di di, thật sao?” Người phụ nữ, hiển nhiên là mẹ của nam tử, bà vội vàng vỗ ngực, giống như vô cùng lo lắng, “Ừm ừm, không sai, nếu bị lão Tam biết, tuyệt đối chịu không nổi.”



“Kỳ thật, anh cảm thấy chúng ta đã làm chuyện ‘Chịu không nổi’!” Người đàn ông trung niên nâng cằm, nhìn Sơ Vân, “Dù sao chúng ta cũng đã bắt cục cưng tới đây!”



“……” Mọi người trong phòng trầm mặc một hồi. Đích xác, không có sai.



“Cái kia……” Sơ Vân nhấc tay, “Có thể nói cho cháu biết đây là đâu chứ?” Thực tế, cậu đã mơ hồ đoán được đây là đâu và những người này là ai, cậu đang cần xác định.



“A!” Người phụ nữ kinh hô, “Ta đã quên nói!”



Mọi người cũng kịp phản ứng, náo loạn nửa ngày, bọn họ căn bản không tự giới thiệu.