Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 15 : Trêu đùa

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Trong khoảng đất trống giữa đám đông, có một khối thi thể nằm ngang, thân hình nhỏ xinh, mặc sa y vàng nhạt, chân trần, bất hạnh chạm đất trước tiên, khuôm mặt xinh đẹp vở thành một quả bóng hồng, máu huyết dính vào quần áo, thật là khủng bố.



Đám người vây xem cảm thấy sợ hãi, nhưng không áp chế được tâm tình muốn xem náo nhiệt, đều cố gắng rướn dài cổ để chen chúc vào bên trong, người một lời ta một câu bàn luận, đông đúc suy đoán.



Nếu như Lạc Ngọc đến sớm một chút, nói không chừng người liền rơi vào trước xe ngựa của bọn họ.



Lão bản Xuân Phong lâu sợ tới mức run rẩy, trong lòng kinh sợ mười phần, nảng nhìn trái ngó phải, việc này không giống như là cô nương ở trong lâu.



Quan binh nha môn đang trên đường tới, yên hoa liễu hạng mạng người đều rẻ mạt, không được coi trọng, mặc dù là mạng người nhưng quan phủ cũng không muốn quản chuyện này.



Lạc Ngọc đang muốn xuống xe nhìn một cái, đằng trước có một đội cẩm y vệ mặc cẩm phục màu xanh đậm lại đây, bọn họ ra ngoài tuần tra đi qua nơi này, liền đến xem xét chuyện tình.



“Tránh ra tránh ra, đừng cản đường, người vây xem nhanh chóng tản đi đi!”



Đám người lập tức lặng ngắt như tờ, người đẩy ta kéo làm ra một con đường, nhưng vẫn không rời đi, trừng mắt xem náo nhiệt.



Người đứng đầu nhóm cẩm y vệ gọi là Vệ Minh, từ trước đến nay tranh cường háo thắng, tính cách táo bạo âm ngoan, hắn chuyển hai vòng xung quanh thi thể, nhìn chằm chằm cặp chân ngọc khéo léo lả lướt kia, lộ ra một nụ cười lạnh, mỉm cười nói: “Ồ, là một kỹ nữ, thật là có can đảm!”



Dựa theo pháp luật, hành vi mua bán kĩ nữ là tội rất nghiêm trọng, ít nhất phải ăn ba đến năm năm cơm tù.



Huyết sắc trên mặt lão tú bà mất hết, chân mềm nhũn, nhanh chóng quỳ xuống đất dập đầu khóc kêu: “Oan uổng quá đại nhân, Xuân Phong lâu chúng ta mở mười mấy năm, tuyệt không dám làm chuyện này, đại nhân ngài nhìn rõ ràng mọi việc, oan uổng quá….”



Vệ Minh cũng mặc kệ nàng oan hay không oan, chuyện này xảy ra ở Xuân Phong lâu, lão tú bà đương nhiên là không thoát được quan hệ, đôi mắt sắc của hắn nhìn thấy dưới lớp quần áo vàng nhạt hình như có một khối gì đó, dùng đao đẩy lớp quần áo mùa xuân ra, đúng là một thỏi quan ngân, nhìn kỹ ấn ký ở dưới thỏi bạc, hắn mười phần cười khinh bỉ, bàn tay to vung lên: “Ngươi đâu, phong tỏa Xuân Phong lâu, những người có quan hệ bắt giữ vào  thiên lao!”



Đám người nhất thời ồn ào lên, khí huyết của lão tú bà đột  nhiên dâng lên, hơi thử dồn ở ngực, lập tức té xỉu.



A Lương bị kích thích thật sâu, dạ dày rất là khó chịu, hắn nhanh chóng cầm lấy dây cương, thanh âm khó chịu  nói: “Thiếu gia, chúng ta đi trước đi.”



Lạc Ngọc gật đầu, buông mành xe xuống.
“Sợ ta sao?”



“Hay là Đông Lâm ngươi….”



Hắn kéo dài âm thanh, tiếng nói của thiếu niên khàn khàn không hiểu sao lại trầm lặng và mệt mỏi như vậy.



“Hay là có nỗi lòng khác?”



Môi đỏ mọng lướt qua khóe miệng run run của đối phương, gần đến mức giống như hôn môi, lỗ mãng mà phóng túng.



Hình như có rất nhiều sợi tơ vô hình, liều chết quấn lấy hắn, khiến người bối rối e ngại, Hàn Đông Lâm quẫn bách, tức giận, có cảm giác e ngại không có chỗ nào che giấu, một cỗ phận hận vô danh từ đáy lòng vọt lên, cuốn hết cảm giác thấy thẹn cùng tự kiềm chế, hắn nắm chặt vạt áo Lạc Ngọc, hàm răng siết chặt lấy nhau, nảy sinh độc ác nói: “Lạc Quân Nghi…”



Lạc Ngọc bỗng dưng đẩy hắn ra, tùy ý chỉnh sửa nếp nhăn trên xiêm y, cong lên khóe môi, tự tiếu phi tiếu nói: “Chẳng qua chỉ là đùa một chút thôi, ngươi sốt ruột như vậy làm gì, thật không thú vị.”



Lửa giận đầy đầu nháy mặt tắt ngấm, ngược lại cảm thấy thẹn giống như hồng thủy vớ đê nháy mắt lan tràn, lần trêu đùa này giống như là làm nhục tự tôn của hắn, Hàn Đông Lâm ôm chặt hồ lô rượu, các khớp ngón tay cầm đến trắng bệch, hạ mắt ẩn nhẫn.



Đùa giỡn quá đáng.



Ở tuổi này, rất hiếu thắng, trong mắt không chấp nhận một hạt cát, hai ba câu câu nói trêu ghẹo, có thể trêu chọc nơi mẫn cảm của hắn, đâm thủng tôn nghiêm của hắn.



Mặc dù là nuôi một con mèo con, lâu ngày ở chung, có lúc giẫm vào đuôi của nó, nõ sẽ xù lông, thình linh cho ngươi một móng vuốt trả thù.



Huống chi còn là đồng học một trường.



Hắn ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn là mím môi cúi đầu, lách khỏi đối phương, ôm hồ lô rượu đi xa.



Lạc Ngọc không có đuổi theo, đứng im nhìn theo, cứ như vậy nhìn hắn quẹo vào góc đường.