Trọng Sinh Chi Hoàn Khố

Chương 26 : Tâm tư

Ngày đăng: 09:45 18/04/20


Sóng lớn dữ dội, thuyền lớn giống như lá rụng chảy theo dòng nước xiết, lắc lắc giống như muốn nghiêng đổ. Người đầu thuyền nắm chặt lan can, nhanh chóng đem buồm hạ xuống, nếu không thuyền thế nào cũng bị gió thổi cho bị lật!



Bọn họ nằm sát xuống dưới, từ từ bò về phía chỗ cột buồm.



Gió càng thêm mãnh liệt, giống như rồng lớn thô bạo, một cái vẫy đuôi quật vào thân thuyền, thuyền phút chốc nhoáng lên một cái. Bọn thủy thủ hành động nhanh chóng giỏi giang, giúp đỡ lẫn nhau cởi bỏ dây thừng của cánh buồm, đồng loạt dùng lực kéo nó hạ xuống.



Thuyền buôn này có hai cánh buồm, ngay khi bọn họ hạ cánh buồm phía trước xuống, thì cánh buồm ở phía sau bắt đầu lay động, thủy thủ mắt sắc phát hiện giữa cột buồm có khe hở, hắn gân cổ rống lên: “Cột buồn sắp bị gãy! Mau vào khoang thuyền!”



Những người còn lại rùng mình, nhanh chóng rời bỏ lan can chạy vào khoang thuyền trốn.



Hơn phân nửa người đi vào, còn lại đã lấp kín cửa hầm, còn chưa kịp bước vào, cột buồm liền rớt ra thật mạnh! Người ở bên trong, dùng toàn bộ sức mạnh, đem bọn họ một người kéo một người vào, còn chưa kịp, có hai thủy thủ trẻ đã bị nửa thanh cột buồm đánh trúng, lúc này gục không dậy nổi.



“Cầm lấy, đừng buôn ra!” Hàn Đông Lâm kêu, để cho Lạc Ngọc nắm chặt cán.



Hắn lao ra, ôm lấy một người trong đó: “Mau tới giúp một tay!”



Mọi người bị dọa sợ lập tức giúp đỡ, đem thủy thủ bị thương nâng vào trong khoang thuyền.



…..



Qua Song Than Hạp, sóng gió rốt cục nhỏ đi nhiều, hơn mười người thủy thủ bởi vậy bị thương, thêm thuyền bị hao tổn nghiêm trọng, Lạc Ngọc hạ lệnh hướng đến bến Minh Triệu Thành gần nhất, ở đó tu sửa hai ngày.



Nhưng khi cách Minh Triệu Thành nửa ngày hành trình, phải tới hừng đông mới tới, lúc này tiếng sấm như thiểm điện, cuồng phong gào thét, sợ là lát nữa sẽ mưa to.



Tâm tình mọi người trên thuyền thực trầm trọng.



Lạc Ngọc sắp xếp tốt cho người bệnh, lại cùng Vương Kinh bàn bạc thật lâu, quyết định tạm thời ngừng ở Phó gia thôn phía trước, Phó gia thôn có bến đò, miễn cưỡng có thể cập bến, chờ qua đêm nay lại tính toán tiếp.



Thôn dân Phó gia thôn nhiều thuyền bè, lấy nghề đánh cá mà sống, thương thuyền Lạc gia đến thì bọn họ có thêm một bút thu vào, dù sao khi mưa nhiều, không phải là thời điểm tốt ra khơi, bọn họ một tháng cũng không có được mấy công việc.
Phương hướng của Lạc Ngọc lúc này, có thể nhìn thấy toàn bộ tình hình ở bên kia, bên tai hắn không khỏi nóng lên, chợt phát hiện Hàn Đông Lâm đi vào trong phòng, liền nhanh chóng xoay người nằm xuống, mặt hướng vách tường, nín thở tĩnh khí giả bộ ngủ.



Người phía sau hình như đang tìm kiếm cái gì, sột sột soạt soạt một trận, rồi sau đó đến trên giường nằm.



Chắc là thay quần ướt.



Trời thật sự nóng, nhưng trong lòng không bình tĩnh, mồ hôi liền dễ chảy ra, trong lòng Lạc Ngọc thầm nghị thật chịu tội, nhưng không dám lộn xộn.



Bỗng nhiên một trận gió lạnh thổi tới…. Hàn Đông Lâm ở phía sau nhe nhẹ phe phẩy quạt hương bồ.



Thoải mái không ít. Hơi nóng bị quạt đi, Lạc Ngọc cũng dần dần thả lỏng, lần thả lỏng này, liền chậm rãi vây lấy Lạc Ngọc, khiến hắn dần dần đi vào giấc ngủ.



Ngày thứ hai, ngủ thẳng tới buổi sáng, trời vừa mới sáng, Lạc Ngọc liền tỉnh, đêm qua ngủ vô cùng tốt, hắn thoải mái duỗi thân mình, nhìn thấy Hàn Đông Lâm vẫn nhắm mắt ngủ say, liền im lặng nằm.



Thế nhưng Hàn Đông Lâm ngủ không sâu, hắn vừa động, liến khiến người tỉnh.



“Tỉnh?”



“Ừ.” Hàn Đông Lâm nửa híp mắt, vừa mới tỉnh ngủ, tiếng nói vừa trầm thấp lại khàn khàn.



Lạc Ngọc nghe được trong lòng liền ngứa ngáy, xoay người nhìn hắn, lại chịu không nổi ánh sáng chói mặt ngoài cửa, nâng tay che mắt.



Như vậy, chỉ lộ ra cằm trơn bóng cùng môi mỏng, nửa che nửa đậy, có một phong vị khác, Hàn Đông Lâm giật mình, không biết vì sao, hắn không muốn nắm tay lấy ra.



Nhưng ngay sau đó, Lạc Ngọc thích ứng với ánh sáng, lấy tay ra.



Hắn hoàn hồn, giấu đầu hở đuôi nhìn về nơi khác.