Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc
Chương 14 :
Ngày đăng: 03:00 19/04/20
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Phòng bệnh của Quan Hủ Hành thì tương đối hiu quạnh hơn rất nhiều, chị y tá nói bệnh nhân hoàn toàn không có dấu hiệu tỉnh lại, Quan Hủ Hành tiến tới cầm lấy tay mình, xúc giác lạnh băng khiến y hoài nghi bên trong thân thể này thật sự là có linh hồn đang tồn tại sao.
"Đừng lo lắng, Quan tiên sinh là người hiền ắt sẽ gặp lành, gặp dữ cũng có thể hoá lành." Thấy sắc mặt y sau khi nghe chị y tá nói xong, liền trở nên khó xem, Yến Tử Thanh không nhịn được an ủi.
Quan Hủ Hành quay đầu lại nhìn Yến Tử Thanh, đột nhiên hỏi: "Thật ra ông ấy bị như vậy, người có lợi nhất không phải là anh hay sao? Lấy quan hệ giữa anh và Quan Oánh Oánh, phần tiền kia cũng không cần phải trả lại."
Yến Tử Thanh sửng sốt, ngay sau đó lại cười rộ lên, nhún nhún vai, "Nhóc nói cũng thật có lý nha, có lẽ anh nên thử làm vậy xem sao."
Nụ cười nhạt nhẽo che dấu sự tức giận vừa loé lên, Yến Tử Thanh nguỵ trang cũng thật nhanh, nhưng Quan Hủ Hành vẫn là kịp bắt giữ phần giận dữ đó, không khỏi hối hận bản thân mình lỡ lời.
Thật ra y cũng không muốn nói như vậy với Yến Tử Thanh, y chỉ nói ra suy nghĩ mà người bình thường dưới tình huống như vậy sẽ nghĩ ra, y không nghĩ tới một tên thoạt nhìn cà lơ phất phơ như thế này, lại so với bất luận kẻ nào cũng nghiêm túc hơn rất nhiều, lời y nói, không thể nghi ngờ đã chạm phải lòng tự ái của hắn.
Quan Hủ Hành muốn mở miệng ra nói tiếng xin lỗi, Yến Tử Thanh lại xoay người rời đi, hắn đi rất nhanh, tiếng bước chân nện xuống sàn nhà biểu hiện lúc này hắn không hề thoải mái.
"Đàn anh!"
Lúc đi tới trước cửa thang máy, Yến Tử Thanh bị gọi lại, Quan Oánh Oánh vội vã chạy tới.
"Anh tới thăm ba em hả, sao không gọi trước với em một tiếng? Tụi em cũng vừa từ chỗ bác sĩ Đỗ ra nè." Vẻ mặt cô hưng phấn mà nói, quay đầu lại nhìn thấy Quan Hủ Hành, "Cậu đỡ hơn chưa? Nếu không tới nhà của tôi ở đi, như vậy cũng có người chăm sóc."
"Tôi không sao, hiện tại cũng đang ở nhà của Yến Tử Thanh rồi."
"Vậy thì tốt rồi, bất quá vẫn phải cẩn thận đó."
Quan Oánh Oánh sau khi nói xong liền đem sự chú ý dời tới trên người Yến Tử Thanh, hỏi: "Trương Duyên thế nào rồi?"
"Anh ấy đỡ hơn rồi, hiện tại còn có một đám bướm bay vây quanh."
"Xem ra thương thế của anh ta cũng chẳng nghiêm trọng lắm, à mà đàn anh nè, dù sao em cũng đã giúp anh một chuyện lớn như vậy, anh đừng quên trả ơn em đó nha." Trong mắt Quan Oánh Oánh tràn đầy sắc thái khôn khéo.
"Anh không quên đâu — bạn gái, tạm thời à."
"Tạm thời cũng có thể sửa lại thành chính thức mà, anh đồng ý hay không?"
"Vậy thì không được đâu, tiểu thư đáng yêu." Thang máy tới rồi, Yến Tử Thanh liền kéo Quan Hủ Hành đi vào, mỉm cười nói: "Anh đã có người mình thích rồi, để báo đáp, cuối tuần anh mời em ăn cơm, cứ quyết định vậy nhen."
"Này..." Quan Oánh Oánh còn chưa nói xong cửa thang máy đã thành công đóng lại.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, hai người chậm rãi trở về nhà, ánh trắng thâm trầm, kéo dài cái bóng của hai người.
"Vừa rồi... Thật xin lỗi." Yên lặng đi được một đoạn đường, rốt cuộc Quan Hủ Hành vẫn là không nhịn được nói.
"Hở?" Yến Tử Thanh quay đầu lại nhìn y, thật giống như cảm thấy rất kì quái vì sao y lại phải xin lỗi hắn.
"Đừng có giả bộ nghe không hiểu, tôi rất ít nói ba từ này với người khác." Quan Hủ Hành nhìn về phía trước, hỏi một đằng trả lời một nẻo.
Yến Tử Thanh cười, duỗi tay chụp lấy đầu y, "Tiểu quỷ, xin lỗi mà còn ra vẻ như thế à."
Một giây sau bàn tay liền bị hất ra, Yến Tử Thanh theo bản năng nghiêng đầu qua một cái, Quan Hủ Hành kì quái hỏi hắn: "Anh bị sao vậy?"
"Sợ bị nhóc đánh đó, nắm đấm của nhóc thiệt sự rất lợi hại nha." Yến Tử Thanh nháy mắt, bỡn cợt nói.
Một cái nháy mắt này, Quan Hủ Hành quả thật là hoài nghi bản thân có phải đã nghĩ nhiều rồi hay không, y thử tìm một chút khó chịu trên khuôn mặt tươi cười kia, lại phát hiện bản thân hoàn toàn thất bại, ý cười ôn hoà tựa như một lớp lá chắn dày cộm, thành công che lại cảm xúc bên trong của Yến Tử Thanh.
Quan Oánh Oánh nhận lấy một hơi uống cạn tới đáy, sau đó đùng một cái đặt lại trên bàn, nói: "Cho thêm ly nữa."
Quan Hủ Hành uống một ngụm nước cũng bị sặc vào khí quản —— Vĩnh viễn cũng không thể tưởng tưởng được đứa con út lúc nào cũng ngoan ngoãn trước mặt mình lại có một mặt phóng khoáng như thế này, là do trước kia y không hiểu nhiều về nó? Hay là do nó nguỵ trang trước mặt y?
"Tiểu thư, làm ơn thục nữ lại một chút, em xem em doạ Duyệt Duyệt luôn rồi này." Yến Tử Thanh liền vuốt lưng ho Quan Hủ Hành vừa cười nói, "Dù sao em cũng tới bệnh viện mà, cũng thuận tiện đưa bản ghi chép luôn không được sao, miệng của Trương Duyên có chút dê, nhưng kỳ thật anh ta rất vụng về, đặc biệt là đứng trước nữ sinh mà mình thích, anh ta không phải là không để ý tới em, mà là không biết nên bắt chuyện với em như thế nào thôi."
"Ý của anh là anh ta thích em? A, thật không dám tin mà!"
Quan Oánh Oánh cầm lấy thực đơn, chọn vài món chiêu bài, còn muốn chọn thêm, lại bị Yến Tử Thanh ngăn lại, "Chọn nhiều như vậy, em có ăn hết không đó?"
"Ăn không hết, thì nhìn cho đã nghiện cũng được mà." Quan Oánh Oánh nhìn thực đơn thuận miệng nói: "Em nhịn đủ lắm rồi, ba em nói nơi ăn uống đại biểu cho tầng lớp của mỗi người, nếu ông ấy không hôn mê, nhất định sẽ không cho em tới những chỗ như vậy để ăn đâu."
Quả thật, từ trước tới nay y chưa từng bước vào nhà hàng kiểu này bao giờ cả, bất quá hiện tại... Quan Hủ Hành cầm lấy đôi đũa trúc mà Yến Tử Thanh đưa tới, chấp nhận số phận mà thừa nhận những chuyện trước kia đều là phù du.
Đồ ăn rất nhanh liền được đưa lên, Quan Oánh Oánh ăn cơm, còn hướng về phía Yến Tử Thanh mách lẻo những hành vi xấu xa của Trương Duyên, bất quá cuối cùng vẫn là không tình nguyện mà tiếp nhận phần ghi chép mới của Yến Tử Thanh đưa, nói: "Không có lần sau đâu đó nha."
"Cùng lắm thì anh lại mời em ăn lần nữa thôi."
"Bỏ đi, anh kiếm tiền còn chưa đủ để trả nở, nếu ba em mà tỉnh lại, anh còn không giao ra được mười vạn, vậy liền thảm!"
Quan Oánh Oánh đứng dậy rời đi, Yến Tử Thanh dặn dò cô: "Giúp anh chăm sóc tốt cho anh ấy."
"Biết rồi, tên quỷ háo sắc kia sẽ không dễ hết xí quách như vậy đâu, ngược lại là anh đó, đừng vì kiếm tiền mà liều mạng quá, Trương Duyên bảo em truyền lời với anh, nói phải chú ý thân thể một chút."
"Cảm... Cảm ơn."
Quan Hủ Hành nhìn Yến Tử Thanh khi nói hai từ này khoé miệng gợi lên nụ cười, cùng nụ cười chiêu bài trước giờ khác nhau hoàn toàn, hắn lấy điện thoại ra nhấn nhấn vài số, sau đó lại do dự một chút, lần nữa đem điện thoại bỏ lại vào túi.
"Muốn gọi thì cứ gọi đi!"
Quan Hủ Hành nhìn phần do dự kia, càng nhìn càng sốt ruột giùm, từ trước tới giờ y làm việc đều tựa như sấm rền gió cuốn, thật sự là không vừa mắt cái loại hành vi này, y chưa từng tỏ tình với ai cả, bất quá tỏ tình thì cũng như đàm phán thương nghiệp mà thôi, không nói ra làm sao biết kết quả sẽ như thế nào?
"Đàn anh thích chính là Quan Oánh Oánh." Hiểu rõ ý của Quan Hủ Hành, Yến Tử Thanh nói.
"Sao anh biết?"
"Lần trước anh ấy vẫn luôn hỏi anh, nữ sinh đưa phần ghi chép kia là ai, quen anh ấy lâu như vậy rồi, anh biết anh ấy là nghiêm túc."
"Vậy sao anh biết Quán Oánh Oánh nhất định sẽ thích anh ta?"
Quan Hủ Hành có chút bực bội, con gái của y không phải là đồ chơi, hơn nữa còn là đồ từ một tên đàn ông khác nhường lại!
"Anh không rõ nữa, anh chỉ muốn chế tạo một chút cơ hội cho hai người bọn họ, có thể quen nhau hay không còn phải xem bọn họ có duyên hay không nữa."
"Tôi thì cho rằng anh thích đàn anh của anh hơn đấy."
Yến Tử Thanh nhìn Trương Duyên thích nữ sinh khác, không chỉ thương tâm, còn vui vẻ mà làm mai giúp họ, Quan Hủ Hành không rõ hắn đến cùng là đang suy nghĩ cái gì nữa.
Yến Tử Thanh không tỏ ý kiến, dựa vào lưng ghế phía sau, sau một hồi mới hỏi: "Duyệt Duyệt, nhóc đã từng thích ai chưa?"
"Chưa."
Từ sau khi kết hôn, bên cạnh y cũng không hề thiếu đàn bà, y không cần thích, y chỉ cần dùng tiền, liền có nhiều người sáp tới thôi, cho nên tâm tính của Yến Tử Thanh, y không có cách nào cảm nhận được.
"Chờ sau này lớn nhóc sẽ hiểu, thích một người không nhất định phải cùng người đó ở bên nhau, có lẽ chỉ cần nhìn thấy người đó vui vẻ, nhóc cũng sẽ thật vui vẻ."
"Nghe không hiểu." Quan Hủ Hành ở một bên lạnh nhạt nói: "Anh thử đi kiểm tra lại một chút IQ đi, tôi hoài nghi đại não của anh bị chướng ngại trí tuệ trầm trọng rồi đó."