Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc
Chương 16 :
Ngày đăng: 03:00 19/04/20
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Mấy ngày nay Quan Hủ Hành và Yến Tử Thanh đều rất bận rộn, Yến Tử Thanh thì bận án kiện của hắn, còn y thì bận chuyện cổ phiếu của y, thuận tiện để ý thêm vài tin tức quan trọng trong chuyện điều hành của Quan thị, gần đây công ty rất hỗn loạn, chuyện này có thể nhìn rõ từ cách điều hành nhân sự của công ty, y hi vọng ba đứa nhỏ nhà mình có thể thành công quật dậy, thuận lợi trải qua sóng gió lần này. Về phần Quan Hoa và Quan Oánh Oánh, hai đứa nó còn quá nhỏ, không thể trông cậy vào được.
Nói sao thì nói, trên phương diện cổ phiếu thì Quan Hủ Hành coi như cũng thuận buồm xuôi gió, đối với người đã chơi cái này mấy chục năm như y mà nói, con số nhảy lên nhảy xuống này thật quá quen thuộc, trong vòng mấy ngày đã đem số tiền vốn của Yến Tử Thanh tăng lên tới gấp đôi, phỏng chừng không lâu nữa, số tiền mười vạn kia cũng dễ dàng thu về trong tầm tay.
Tự mình cho mượn, còn tự mình trả, thật sự là bị cái gì ám vậy trời? Quan Hủ Hành ở sàn giao dịch chứng khoán nhìn cổ phiếu không ngừng biến hoá, tự giễu cợt hỏi chính mình —— Mình rốt cuộc là đang làm cái gì vậy chứ?
Từ sàn giao dịch chứng khoán trở về, lúc đi ngang qua trường đại học của Yến Tử Thanh, Quan Hủ Hành có chút do dự, xuống xe, đi vào trường tìm hắn.
Sau khi Yến Tử Thanh lĩnh ngộ được trí nhớ siêu phàm của y rồi, thỉnh thoảng còn gửi tin nhắn nhờ y tới nghe bài giảng hộ, Quan Hủ Hành nghe xong bài giảng cũng thuận tiện tản bộ trong công viên nhà trường, giết thời gian. Riết rồi cũng trở thành một thói quen, khiến y mỗi ngày đều phải trích một chút thời gian tới đây một chuyến.
Quan Hủ Hành ngồi trong công viên chốc lát, sau đó đứng dậy đi về, lúc đi ngang qua cổng trường chợt nghe thấy có người gọi y lại, Quan Oánh Oánh từ phía sau chạy tới, chào hỏi với y, "Sao chỉ có mình cậu vậy, Yến Tử Thanh đâu rồi?"
"Không biết nữa, có lẽ là đang bận án kiện đi."
Đây là sự nhất trí giữa y và hắn từ trước đó, sẽ không dò hỏi hành động của đối phương, trừ phi đối phương tự động nói ra.
"Thật quá đáng, chăm sóc cho cái tên đàn anh dâm dê kia là việc của anh ấy mà. Sao tự nhiên lại rớt xuống trên đầu chị chứ?" Quan Oánh Oánh chu miệng bất mãn mà oán giận.
"Nếu chị không muốn thì đừng làm nữa, tôi trở về sẽ nói với Yến Tử Thanh một tiếng."
"Thôi không cần đâu, dù sao chị cũng phải tới thăm cha chị mà."
Quan Oánh Oánh vội vàng xua tay phủ quyết, hành động giấu đầu lòi đuôi này khiến cho Quan Hủ Hành hơi nhíu mi lại, trực giác của y nói cho y biết con gái của y đã bị cái tên Yến Tử Thanh chết tiệt kia ép vào khuôn khổ rồi.
"Cha chị đã đỡ hơn chút nào chưa?"
Nhắc tới cha mình, nụ cười trên môi của Quan Oánh Oánh cũng ảm đảm xuống, khẽ thở dài, "Cũng vậy à, bất quá chú Đỗ nói bọn chị không cần phải lo lắng, không có bất cứ dấu hiệu xấu nào cũng coi như là tin tốt rồi. Thật ra chị không có lo lắng, mà là đang rất tức giận, chú hai và chú ba cả ngày cứ chạy tới hỏi đông hỏi tây, chỉ thiếu hỏi ba chị khi nào thì qua đời thôi, thật quá đáng!"
Quan Oánh Oánh là một người rất thẳng tính, những chuyện này đã nhịn ở trong lòng từ rất lâu, đột nhiên gặp được người để kể lễ, cô liền kéo Quan Hủ Hành tới ghế đá ngồi xuống, đem hết thảy bệnh tình của cha mình và chuyện nhóm thân thích trong cổ đông coi thường anh em mình đều nói ra, nói chú và mợ trào phúng vợ chồng Quan Sóc tới giờ vẫn chưa sinh được cháu cho Quan gia, căn bản là không có tư cách để kế thừa gia nghiệp, vành mắt đều đỏ hoe.
"Chị đừng khóc." Quan Hủ Hành lấy ra khăn tay đưa cho Quan Oánh Oánh.
Năm đứa nhỏ của y từ nhỏ đã đối với y kính nể mà không dám gần gũi, đặc biệt là đứa con út Quan Oánh Oánh này, số lần bọn họ mặt đối mặt tán gẫu có thể đếm ở trên đầu ngón tay, giờ khắc này y cảm thấy thật may mắn vì chuyện dịch chuyển linh hồn kì quái này, nếu không có được thân phận của Quan Duyệt, y nghĩ cả đời này con gái của y cũng sẽ không bao giờ ở trước mặt y mà nói tới thoả thích như thế.
Không chút nào an ủi lại càng khiến cho Quan Oánh Oánh càng khóc tới lợi hại hơn, có lẽ tìm được chỗ để phát tiết uỷ khuất, cô liền dựa đầu lên vai Quan Hủ Hành, bắt đầu gào khóc.
Quan Hủ Hành một mặt nhăn như trái khổ qua.
Làm ơn đi, cả đời y cũng chưa từng có kinh nghiệm dỗ dành ai bao giờ cả, không có người nào dám ở trước mặt y mà gào khóc, đây chính là lần đầu tiên có nữ sinh khóc thút thít với y như vậy đó, còn y thì chẳng biết phải nên làm như thế nào cả —— Một Quan Hủ Hành luôn luôn bình tĩnh khôn khéo cũng có ngày phải rối loạn tay chân cuống cuồng cả lên, suy nghĩ nửa ngày mới nói ra được một câu.
"Đứa nhỏ ngốc, trên đời này chỉ có hoa được dệt trên vải gấm, làm gì có ai đưa than trong ngày tuyết? Tình người lúc nóng lúc lạnh, về sau chị cũng sẽ tự khắc hiểu rõ, những chuyện này không đáng để cho chị phải khóc, nếu không sẽ xấu xí đó."
Quan Oánh Oánh phụt cười, nhận lấy khăn tay lau đi nước mắt, "Cậu nói chuyện thật giống như ông cụ non vậy, cực kì giống như trưởng bối của chị."
Rốt cuộc cũng chọc cho cô cười lên, Quan Hủ Hành nhẹ nhàng thở ra, hỏi: "Còn mấy anh của chị thế nào rồi?"
"Không biết nữa, bọn họ về nhà cũng không nói gì cả, bất quá chị biết trong công ty bọn họ rất khó khăn."
"Đừng lo lắng, hết thảy đều sẽ qua thôi, những tên nhãi nhép kia nhất định sẽ phải hối hận vì những gì mà bọn họ đã làm." Quan Hủ Hành vỗ mu bàn tay cô an ủi.
Dám bắt nạt người nhà của y, khoản nợ này y nhất định sẽ chậm rãi thanh toán!
"Vậy còn cậu? Ở chung với Yến Tử Thanh có tốt hay không, chị lúc nào cũng nghe anh ấy nhắc tới cậu cả." Quan Oánh Oánh khóc một hồi, tầm tình cũng tốt hơn, cười cười đổi sang đề tài khác.
"Nhắc tới tôi?" Quan Hủ Hành ngẩn ra, vô thức mà đỏ mặt.
Cũng may là trời đã tối om, Quan Oánh Oánh không có nhìn thấy được: "Đúng vậy, lúc tới thăm đàn anh, anh ấy đều nhắc tới, tên già dê kia còn oán giận hỏi cậu bé đáng yêu kia tại sao lại không có tới thăm hắn nữa, nhất định là bởi vì Yến Tử Thanh không cho đi."
Nói tới Trương Duyên, Quan Oánh Oánh tựa như bắt trúng tần số, ríu rít mà nói hơn nửa ngày, rốt cuộc cũng phát hiện sắc trời đã tối thui, cô liền lật đật xin lỗi Quan Hủ Hành.
"Thật xin lỗi, để cậu nghe những chuyện vô nghĩa lâu như vậy."
"Không sao, tôi rất vui, nếu sau này có chuyện gì không vui, lúc nào cũng có thể tìm tới tôi." Quan Hủ Hành mỉm cười nói.
Tâm tình của y hiện tại rất tốt, bởi vì khoảng cách với con gái đã được kéo sát lại, cảm xúc sung sướng đều bủa vây xung quanh y, y nhấm nháp cái loại cảm xúc này mà cảm thấy có chút hạnh phúc nhàn nhạt.
"Vậy coi như để bồi thường, chị mời cậu ăn cơm nha." Quan Oánh Oánh đứng lên, phát ra lời mời.
"Vậy tôi cũng không cần khách khí nữa."
Bữa tối cũng không có thuận lời như bọn họ nghĩ, lúc bọn họ vừa mới ra khỏi vườn trường không được bao lâu, liền thấy một đám người hướng tới chỗ bọn họ, Quan Hoa còn là đứa cầm đầu, chặn đường của bọn họ.
"Sao anh lại ở đây?"
Dám cúp ngang điện thoại y!
Y có thể tưởng tượng ra được giờ phút này Yến Tử Thanh đang nở nụ cười chiêu bài xấu xa của mình ra, Quan Hủ Hành hừ hừ cười lạnh.
Đã vậy tiền cổ phiếu kia y cũng không đưa lại luôn, số nợ mười vạn kia người ta còn không thèm để ý, y cần gì phải lo cho hắn chứ?
Nhàn rỗi lại nhàm chán, Quan Hủ Hành mở túi văn kiện của Yến Tử Thanh ra xem một chút, ở bên trong có một phần ghi chép do hắn phụ trách ghi lại, nhớ tới Yến Tử Thanh vì án kiện này mà chửi thề, Quan Hủ Hành lại mở ra phần tư liệu kia ra xem.
Án kiện thật sự rất đơn giản, một đám thanh niên cắn thuốc, vào đêm khuya chặn đường một nữ sinh mới đi làm về, còn cưỡng bức đối phương, vốn dĩ đây là một án kiện rất đơn giản, thế nhưng tên cầm đầu lại là cháu trai của nghị viên nào đó, thời gian xét xử liền bị kéo dài ra, càng khó giải quyết nhất chính là gia đình của người bị hại từng có lịch sử về bệnh tâm thần, cho nên luật sư của bị cáo nói những lời của đối phương nói là không có căn cứ.
Đó đơn thuần chỉ là một lời ngụy biện, khi ấy tinh thần của người bị hại vẫn cực kì tỉnh táo, còn nói lúc ấy vì muốn thoát thân, mà hướng về một người đàn ông trung niên để cầu cứu, bất quá người nọ nhìn thấy đám thanh niên ỷ đông thế mạnh, liền lập tức lái xe chạy mất, cô chỉ nhớ người đàn ông ấy lái một chiếc xe Mini Cooper màu đỏ, mà bị cáo lại cường điệu rằng khi ấy bọn họ rõ ràng là đưa ra lời mời với nữ sinh kia đàng hoàng, từ đầu tới cuối đều là do đối phương tự nguyện, xong việc, vì thấy gia thế của gã không tồi, mới muốn lừa gạt tống tiền.
"Cặn bã!"
Quan Hủ Hành đọc xong, liền ném tư liệu sang một bên, đối với việc oán hận tràn trề của Yến Tử Thanh, y hoàn toàn hiểu được, y nghĩ Yến Tử Thanh không chỉ tức giận vì mỗi chuyện này, mà còn tức giận vì hành vi che dấu phạm tội kia, bất quá hiện thực luôn đi ngược lại với tưởng tượng, án kiện này nhất định sẽ thua mà thôi, bởi vì cái hắn đang đấu chính là quyền lực và tiền bạc.
Giữa trưa, Quan Oánh Oánh tới thăm Quan Hủ Hành, còn mang theo một giỏ trái cây, lúc tiến vào còn nhìn trái nhìn phải, hỏi: "Đàn anh có ở đây hông?"
"Sáng nay anh ta có việc, chị tìm anh ta à?"
"Đâu có, chị trốn ảnh thì có, tối hôm qua anh ấy thật khủng khiếp, tựa như muốn giết người vậy." Quan Oánh Oánh le lưỡi, đem giỏ trái cây đưa cho Quan Hủ Hành, "Tối hôm qua làm chị sợ muốn chết, cũng may là cậu không có việc gì."
"Xin lỗi, đã đánh anh chị ra nông nổi này."
"Không sao không sao, chị sớm đã thấy ổng thiếu đánh, cậu không biết hôm qua ổng có bao nhiêu thành thật đâu." Quan Oánh Oánh thật sùng bái mà nhìn Quan Hủ Hành, "Không nghĩ tới nhìn cậu yếu ớt như vậy, thân thủ lại lợi hại đến như thế, anh chị là đai đen Tae Kwon Do đó, vậy mà còn bị cậu đánh tới tơi bời hoa lá như vậy."
Quan Hủ Hành cười khổ, quả thật tối qua y có chút xúc động, hi vọng Quan Hoa đừng ghi hận ở trong lòng, nếu không sau này sẽ còn phiền toái nữa.
Sau buổi chiều, Yến Tử Thanh cũng trở về, còn mua thêm một hộp cơm, nhìn thấy giỏ trái cây, liền hỏi Quan Hủ Hành: "Quan Oánh Oánh tới thăm nhóc à?"
"Ừm, nói chuyện cả một buổi, vừa mới đi rồi." Quan Hủ Hành lật một tờ báo, thuận miệng nói.
Cùng con gái mình nói chuyện thật vui vẻ, tuy rằng đây chỉ là chuyện nhỏ nhặt nhưng y lại cảm thấy rất vui, vì thế y cảm thấy chuyện ở lại bệnh viện cũng không còn mâu thuẫn như vậy nữa.
Nhìn thấy khoé miệng Quan Hủ Hành gợi lên nụ cười, Yến Tử Thanh hơi nhíu mày, rất ít khi nhìn thấy y mỉm cười, hơn nữa, không hề nghi ngờ, nụ cười kia là nghĩ tới Quan Oánh Oánh, suy nghĩ này khiến tâm tình của Yến Tử Thanh đột nhiên có chút khó chịu.
Cơm nước xong xuôi, hắn mở giỏ trái cây ra, ngồi ở một bên gọt táo, bên trong giỏ trái cây có một tấm bưu thiếp màu vàng đong đưa nhẹ nhàng, cũng khiến nỗi lòng của hắn rối như tơ vò.
"Tặng cho Duyệt Duyệt đáng yêu."
Lúc nào thì Quan Oánh Oánh và Quan Duyệt lại thân với nhau vậy? Hắn làm sao lại không biết chứ.
Hình như nguyên nhân đánh nhau hôm qua cũng là bởi vì hai người bọn họ ở trong trường nói chuyện thân thiết quá thì phải, chuyện này khiến có Yến Tử Thanh có chút bực bội, hai người đều là bạn của hắn, nhưng hắn lại không muốn hai người họ thân thiết với nhau chút nào, cái tên Duyệt Duyệt là do hắn gọi, hắn không muốn chia sẻ điều này với người khác...
Tay đang gọt táo cũng run lên, Yến Tử Thanh bị chính suy nghĩ của mình mà làm cho hoảng sợ, loại dục vọng chiếm hữu này hoàn toàn vượt qua thân phận của người giám hộ, hắn ghen, ghen với việc Quan Duyệt thân thiết với người khác ngoài hắn, thứ tình cảm này quá xa lạ, cho dù trước kia hắn có thích đàn anh, hắn cũng chưa từng cực đoan đến như vậy.
Là do bộ dáng mảnh khánh đáng yêu của Quan Duyệt khiến hắn thương tiếc sao? Hay là...
Đầu ngón tay truyền tới đau đớn, trong lúc nghĩ tới miên man, lưỡi dao sắc bén liền vẽ một đường máu lên ngón tay của hắn, Yến Tử Thanh vội vã buông trái táo ra, đem ngón trỏ cho vào miệng mút.
"Có bị nặng lắm không?" Quan Hủ Hành hỏi.
"Không có việc gì."
Suy nghĩ thoáng qua kia khiến tâm tư Yến Tử Thanh đều rối như tơ vò, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, cắn ngón tay có chút phát đau nói.
Quan Hủ Hành nhạy bén bắt giữ được một tia hoảng loạn của Yến Tử Thanh, cái tên kia trong hoảng loạn mà mút tay có chút vụng về, trên môi cũng bị nhiễm một chút màu hồng, không ngờ lại có một ý vị phiến tình như vậy, trái tim Quan Hủ Hành nhảy dựng lên một cái, đột nhiên nhớ tới sự kiện hô hấp nhân tạo mà trước đó Quan Hoa đã nhắc tới.
"Yến Thanh." Y cố ý hỏi: "Tối hôm qua anh có giúp tôi làm hô hấp nhân tạo không?"
Trước mắt Yến Tử Thanh liền choáng váng, tuyệt đối là do mất máu mà tạo thành, hắn trái lương tâm mà nghĩ như thế.
"Không có, sao nhóc lại hỏi vậy?"
"Lần trước không phải anh giúp tôi làm hô hấp nhân tạo à, tôi cho rằng anh rất thích dùng chiêu này chứ." Quan Hủ Hành cười tủm tỉm nói.
"Nhóc biết rồi?!"
Vẻ mặt Yến Tử Thanh đầy kinh hách, tựa như đang làm chuyện xấu mà còn bị bắt quả tang, Quan Hủ Hành nhìn mà muốn cười to, cuối cùng y vẫn là tốt bụng mà thả cho hắn một bậc thang.
"Tôi khát." Y nói.
"Để tôi đi pha trà, thiếu gia."
Bậc thang dựng lên thật đúng lúc, Yến Tử Thanh được toại nguyện mà trốn khỏi tình cảnh xấu hổ này.