Trọng Sinh Chi Linh Khoảng Cách Tiếp Xúc

Chương 18 :

Ngày đăng: 03:00 19/04/20


Edit: Động Bàng Geii



..o0o..



Từng ly từng ly rót vào bụng, Quan Hoa đã có chút men say, đem ghế kéo lại gần chỗ Quan Hủ Hành, nhỏ giọng hỏi: "Nói thật đi, đêm đó cậu có thấy Yến Tử Thanh đẩy ba tôi xuống lầu không hả?"



"Tại sao anh lại cứ nghi ngờ hắn quài vậy?"



"Bởi vì hắn có động cơ chứ sao."



"Không lẽ chỉ có một mình hắn có động cơ?"



Đêm đó y đã gọi cho Cố luật sư, nói muốn sửa di chúc, y nghĩ chắc hẳn đã bị người khác nghe được, cho nên mới phát sinh ra chuyện ngã lầu kia, đối với chuyện này y cũng không muốn nghĩ nhiều thêm về nó, bởi vì ngoài trừ Yến Tử Thanh, tất cả những người còn lại đều là người thân của y, là những người mà y không thể nghi ngờ được, y sợ y đoán được sự thật, thậm chí y hy vọng tất cả đều là do bệnh tình của y phát tác, tự mình trượt chân ngã xuống.



"Tôi không thấy gì hết, cũng bảo đảm Yến Tử Thanh không phải là người như vậy."



"Hai người chỉ mới quen nhau có mấy ngày, vậy mà cậu lại dám cam đoan cho hắn như vậy sao?" Quan Hoa bất mãn mà nhìn Quan Hủ Hành một cái, đột nhiên hỏi: "Đừng nói cậu thích hắn nha?"



"Anh nói bậy bạ cái gì đó?"



"Không phải à?"



Quan Hoa không tin, ít nhất gã thấy được Yến Tử Thanh rất coi trọng Quan Duyệt —— Yến Tử Thanh thật ra cũng không đáng giận, đối với những lúc mà gã khiêu khích đều cười cho qua chuyện, nhưng cũng chính vì phần ngạo khí không để người khác vào mắt kia khiến gã cảm thấy rất chán ghét, nhất là cái đêm Quan Duyệt phát tác bệnh suyễn ấy, khi đó Yến Tử Thanh cực kì mất khống chế, loại phản ứng này là xuất phát từ nội tâm, không có cách nào mà khống chế được.



"Tuy rằng tôi vẫn còn nghi ngờ hắn, bất quá thấy cậu bảo đảm cho hắn như vậy, tôi tạm thời sẽ không tìm hắn kiếm chuyện nữa." Quan Hoa bất đắc dĩ nói.



"Cảm ơn."



"Không cần cảm ơn, sau này tôi mà tìm ra được chứng cứ, nhất định sẽ chạy tới đối phó hắn."



Quan Hoa nói xong, do dự một chút, lại dịch ghế sát lại chỗ Quan Hủ Hành, cảm giác tiếp xúc thân mật này khiến Quan Hủ Hành rất muốn nói tai mình không bị lãng, lúc nói chuyện cũng không cần dí sát như thế.



"Chúng ta làm bạn nha?" Quan Hoa cẩn thận nói.



"Chúng ta không phải là bạn rồi à?"



"Không phải loại bạn này, chính là, bạn "thân" ấy!" Quan Hoa cắn môi dưới, rốt cuộc cũng quyết tâm ngả bài: "Quan Duyệt, tôi thích cậu!"



"Phụt!"



Hiếm thấy, Quan Hủ Hành lại làm ra động tác thất thố như vậy trước mặt người khác, rượu Brandy bị y một phát phun hết ra bên ngoài.



"Lần đầu tiên trong đời tôi tỏ tình với người khác đó, phản ứng của cậu thật khiến cho tôi bị tổn thương nha!"



Quan Hoa oán hận nói, móc ra khăn tay muốn lau cho Quan Hủ Hành, Quan Hủ Hành lại cuống quít đẩy ra, La Trình đứng ở đằng xa nhìn thấy một màn như vậy, không biết chuyện gì đã xảy ra, do dự một chút, cuối cùng cũng không có đi tới.



"Tôi cũng là lần đầu tiên trong đời được người khác tỏ tình mà." Quan Hủ Hành tự giễu nói: "Anh đang nói đùa có đúng không?"



Sớm biết như vậy y đã không cho thằng con mình uống nhiều rượu như vậy, làm hại nó nói lung ta lung tung.



Quan Hoa có chút không vui, "Cậu cảm thấy tôi đang nói giỡn sao? Từ trước tới giờ tôi chưa bao giờ nghiêm túc như vậy hết á."



Không phải say rượu? Vậy càng không xong.



"Nhưng chúng ta đều là nam, với lại không phải anh rất khinh bỉ cái này hay sao..."



Tư duy nhạy bén nhất thời biến mất, Quan Hủ Hành nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra lý do cự tuyệt hoàn chỉnh.



"Thật ra tôi không quan trọng ba cái giới tính này, anh ba của tôi cũng thích nam mà, cho nên tôi càng không khinh bỉ nó, tôi chỉ khinh bỉ cái tên kia thôi."



Sợ trước đó không lưu lại ấn tượng đẹp cho đối phương, Quan Hoa liền vội vàng giải thích, lại nhắc đi nhắc lại trọng điểm: "Lần trước bộ dạng cậu đánh mắng tôi cực kì soái, từ trước tới nay tôi cũng chưa từng đánh một trận thoả mãn như vậy với ai bao giờ cả, mấy ngày nay tôi vẫn luôn nghĩ tới cậu, tôi lớn như vậy rồi mà cũng chưa từng nhớ một người như thế hết..."



Thiếu niên này mang lại cho gã một cảm giác rất kì quái, trước đó bọn họ không phải là chưa từng ở chung, nhưng khi đó gã chỉ coi Quan Duyệt là không khí mà thôi, hoàn toàn không có cảm giác tồn tại, nhưng hiện tại, mỗi lần Quan Duyệt xuất hiện đều khiến cho gã kinh hỉ, cái bắt tay đầy khí thế của cậu ta ở võ quán, cả lúc cương liệt giáo huấn gã nữa, đều khiến trái tim gã kinh sợ một hồi lâu, thân hình mảnh khảnh như thế, lại mang theo một hơi thở rất sắc bén, nhưng khó hiểu là hai thứ đó lại rất hài hoà với nhau, mỗi lần nhớ tới đều khiến trái tim của gã đập nhanh không thôi.



Vì thế, tứ công tử của Quan gia chưa từng bước vào tình trường sau một hồi tương tư liền đưa ra một kết luận —— gã thích Quan Duyệt!



Nghe xong lời này, Quan Hủ Hành có xúc động muốn ngất xỉu ngay tại chỗ.



Y không hề biết rằng thằng con mình lại thuộc tuýp người thích bị ngược, càng bị đánh lại càng vui vẻ, thật là một kết cục ngoài dự liệu, đều là do y trước đó xúc động nhất thời...



"Cậu không cần phải trả lời tôi ngay đâu, tôi có thể chờ, chờ sau này cậu suy nghĩ cẩn thận..."



"Không." Hít sâu một hơi, Quan Hủ Hành như chém đinh chặt sắt mà nói: "Không cần suy nghĩ, hiện tại tôi liền trả lời anh, từ bỏ cái suy nghĩ đó đi, chúng ta mãi mãi cũng không có khả năng đâu."



Vẻ mặt Quan Hoa chua xót nhìn y, "Tại sao? Không phải cậu nói cậu không thích Yến Tử Thanh sao?"



"Không liên quan tới hắn, cho dù không có hắn đi nữa, tôi cũng sẽ không thích anh."



Mặc dù khối thân thể này không thuộc về y, nhưng xét về thực tế, y là cha của Quan Hoa, y không có khả năng đi thích chính con ruột của mình!


Uống rượu xong, Quan Hủ Hành ngã lên giường, tư thế nằm thẳng khiến y cũng giảm bớt choáng voáng ở trên đầu, cơn sốt hình như cũng tạm thời giảm xuống, y cảm thấy tốt hơn nhiều rồi, cái tay lần mò đi tìm điện thoại, nghĩ nghĩ, lại mở nguồn lên.



Không ngoài dự đoán, trong hộp tin nhắn có một đống tin nhắn của Yến Tử Thanh gửi tới, y nhìn màn hình điện thoại, nghĩ tới bộ dáng nôn nóng của Yến Tử Thanh, nhịn không được mà bật cười, trong lòng còn dâng lên một cảm giác thoả mãn nho nhỏ sau khi trả thù.



"Ngu ngốc!"



Tựa như đang nói Yến Tử Thanh, cũng tựa như đang nói bản thân mình, Quan Hủ Hành đem điện thoại ném sang một bên, sau đó chui vào ổ chăn, tiếp tục ngủ.



Một giấc ngủ này thật sự không thoải mái, rượu lạnh mang cơn sốt giảm xuống tới lạnh lẽo, còn thuận tiện làm dạ dày đau luôn, Quan Hủ Hành cong người nằm ở trên giường, đem mở ra chế độ sưởi ấm, lại đắp thêm hai cái chăn nữa, lại như cũ không có tác dụng, cơn nóng của mùa hè hoàn toàn cách biệt với y, y tựa như đang ở trong một căn hầm ướp lạnh vậy, toàn thân đều rét lạnh, y duỗi tay ra sờ trán mình, cũng không cảm thấy vấn đề gì.



Cứ tiếp tục như vậy, có lẽ sẽ chết mất, y không sợ chết, bất quá cách chết này cũng thật là khó để chấp nhận, sống lâu như vậy, y cũng chưa từng bị cơn sốt cùng đau dạ dày dằn vặt đến như vậy đâu.



Yết hầu khô khan, Quan Hủ Hành lại nhớ tới ly rượu lạnh kia, choáng váng chống người dậy, tay chạm tới thứ gì đó lạnh lạnh, là điện thoại, y cầm lấy, ấn dãy số của Yến Tử Thanh, ngay lúc đang do dự có nên gọi cho hắn hay không, thì điện thoại bỗng nhiên đổ chuông trước, y lập tức nhấn nghe.



Hiện tại không phải lúc để giận hờn, y cũng sẽ không ngu ngốc mà cùng tính mạng mình đánh cược, bảo Yến Tử Thanh đem thuốc tới, sau đó tống cổ hắn đi...



"Duyệt Duyệt?"



Gọi điện thoại cả ngày trời cũng không kết nối được, không ngờ một lần này lại thành công, Yến Tử Thanh còn chuẩn bị sẵn tâm lý trước, chần chờ một chút mới gọi tên của y.



Không có người đáp lại, Yến Tử Thanh lại thử gọi một tiếng, chỉ nghe thấy bên kia truyền đến một thanh âm mỏng manh, "Yến Thanh, tôi rất khó chịu..."



Trái tim lập tức liền nhảy dựng lên, Yến Tử Thanh vội hỏi: "Nhóc ở đâu? Anh lập tức chạy qua."



"Khách sạn..."



Quan Hủ Hành suy nghĩ hơn nữa ngày mới nhớ ra tên của khách sạn, còn muốn dặn dò cái gì đó, điện thoại đã bị cắt đứt. Qua một hồi sau, mọi thứ cũng bắt đầu trở nên mơ hồ hơn, chợt thấy trước mắt sáng ngời, y hơi mở mắt ra, thân thể bỗng nhiên bị bế lên. Nghe thấy giọng nói hoảng hốt của Yến Tử Thanh, nói cái gì mà sốt cao, cái gì mà muốn đi bệnh viện.



"Không muốn đi bệnh viện!" Y nói.



Bệnh viện chính là nơi tập trung của hết thảy mọi thứ xui xẻo nhất, từ nhỏ y đã cố chấp mà cho rằng như thế, hơn nữa toàn thân vừa lạnh vừa đau đến như vậy, y không muốn cử động chút nào hết.



"Đi tiêm một mũi hạ sốt, nhóc sẽ khá hơn nhiều."



"Không đi, dạ dạy đau, muốn ngủ..." Quan Hủ Hành bắt lấy cánh tay của Yến Tử Thanh, thấp giọng lẩm bẩm.



Người bệnh có quyền tuỳ hứng, đối với sự cố chấp của y, Yến Tử Thanh cũng không dám chậm trễ, thấy y cuộn người ôm bụng, làm ổ ở trong chăn, cả khuôn mặt đều đỏ bừng, tóc cũng bị lăn lộn mà rối loạn, Yến Tử Thanh liền biết y biết sốt rất lợi hại, vì ngày thường Duyệt Duyệt sẽ không lộ ra vẻ mặt yếu ớt đáng yêu đến như vậy đâu.



Bất quá tìm thấy người là tốt rồi, Yến Tử Thanh kiềm chế cảm xúc khẩn trương ở trong lòng, bảo phục vụ mang nhiệt kế và một ít thuốc tới đây, sau đó giúp y đo nhiệt độ, đã sốt tới ba mươi chín độ.



Không xong rồi, trước tiên phải cho y hạ sốt đã, nếu không hiệu quả, thì phải tới bệnh viện thôi.



Biết rõ tính tình của y, Yến Tử Thanh cũng không miễn cưỡng, chờ phục vụ đi rồi, mới cho y uống thuốc hạ sốt và đau dạ dày, lại đem quần áo cởi ra, dùng khăn tẩm nước ấm giúp y lau thân thể cho hạ nhiệt độ.



"Lạnh..." Sốt tới mê man khiến y cũng nói mớ, còn không tự chủ mà hướng về phía hắn dán tới.



"Một lát nữa là tốt rồi."



Yến Tử Thanh ôm lấy y, kiên trì dùng khăn lau người y. Vừa nãy y có nói chuyện với phục vụ, cũng đại khái đoán được việc tối qua Quan Duyệt bị mắc mưa, dẫn tới sốt cao, chỉ cần cơn sốt hạ xuống liền không có việc gì. Vốn dĩ là tính lấy cồn lau, lại sợ y không chịu nổi, đành phải đổi lại thành nước ấm.



Da thịt thiếu niên dưới ánh đèn mờ của khách sạn phát ra một ánh sáng rất mờ ảo, tóc mai bị mồ hôi làm ướt nhẹp dán chặt ở hai bên má, đôi mắt hơi mở, thất thần mà nhìn hắn, Quan Duyệt không phải là người thuộc dạng đẹp tới mỹ lệ, nhưng lại có một loại đẹp rất thuần khiết, sạch sẽ, khiến cho người khác rất yêu thích, càng khiến cho người khác khó có thể kháng cự.



Yết hầu có chút khô khốc, Yến Tử Thanh cúi đầu, ở giữa đôi môi y ấn xuống một nụ hôn.



"Duyệt Duyệt, thật xin lỗi."



Tối hôm qua hắn không nên để y rời đi, hắn biết rõ thân thể y sẽ không chịu nổi bị mắc mưa.



Yến Tử Thanh tự trách mình, đồng thời lại tức giận đối với sự quật cường của y, phục vụ nói y cả một ngày cũng không có ra khỏi cửa phòng, có thể thấy được y đã khó chịu cả một ngày trời rồi, lại còn không chịu nhận điện thoại của hắn, nếu không phải tối nay hắn thử gọi tới, có phải y vẫn sẽ tiếp tục ở nơi này chịu khổ hay không, y làm sao lại không thèm để ý tới thân thể của mình như thế chứ?



Thật ra Quan Hủ Hành không liên lạc với Yến Tử Thanh cũng bởi vì y căn bản không biết mình phát sốt, sau khi biết còn tưởng là cảm nhẹ, chịu khó một chút rồi cũng hết, mà lúc y muốn gọi điện cho hắn, thì Yến Tử Thanh cũng đã gọi tới trước, cho nên nhìn thấy y bị sốt tới lợi hại như vậy, Yến Tử Thanh cũng chỉ cho rằng y đang giận lẫy hắn, cho nên hắn lại càng thêm hối hận vì tối hôm qua không chịu lựa lời mà nói.



Thế là hắn không ngừng chà lau thân thể y, lại không ngừng xoa bóp dạ dày y, nhiệt độ cơ thể dưới vài lần lau nước ấm cũng dần dần hạ xuống, dạ dày đau cũng được giảm bớt, Quan Hủ Hành duỗi thẳng cơ thể đang cuộn lại của mình, rốt cuộc cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.



Nghe thấy hô hấp của y vững vàng lại, Yến Tử Thanh cũng nhẹ thở ra một tiếng, hắn duỗi tay ra vén tóc của y qua khỏi thái dương, dung nhan tú mỹ vì thế cũng lộ ra hoàn toàn dưới tầm mắt của Yến Tử Thanh.



Khuôn mặt lúc ngủ này khiến y càng trông non nớt hơn, nhìn thân hình gầy yếu của y, Yến Tử Thanh không tự chủ mà đau lòng.



『 Tôi cho rằng anh cũng là loại người giống tôi, thì ra chúng ta lại không hề giống nhau. 』



Nhớ tới bóng lưng cô đơn lúc rời đi của y, Yến Tử Thanh liền cảm thấy chua xót không thôi, lại nghĩ tới một bàn ăn ngày hôm qua y vì hắn mà chuẩn bị, hắn thậm chí còn có thể tưởng tượng ra được bộ dáng vụng về của Quan Duyệt ở trong phòng bếp làm bữa tối cho hắn, y nhất định là rất mong chờ hắn trở về, lại không ngờ đáp lại y chính là một màn quở trách của hắn.



Tâm cơ y thâm trầm cũng được, làm việc không từ thủ đoạn cũng chẳng sao, không phải đều là vì hắn sao? Y chính là người duy nhất ngoài mẹ hắn quan tâm hắn nhất, điểm này hắn làm sao không biết được kia chứ?



Bởi vì Duyệt Duyệt à, chúng ta vốn dĩ là cùng một loại người.



Yến Tử Thanh thở dài, giúp y thay một bộ đồ ngủ sạch sẽ khác, lại cầm lấy chăn muốn đắp lên cho y, ai ngờ đâu y lại theo bản năng nắm lấy cánh tay hắn, sau đó còn ôm vào trong ngực, Yến Tử Thanh hơi sửng sốt, trở tay đem y kéo vào trong lòng mình, ôm y nằm vào trong chăn.



Trái tim, rốt cuộc cũng bình ổn lại, từ ngay khoảnh khắc tìm được y rốt cuộc cũng đã bình ổn lại.