Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 112 : Cứu người

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Vệ Lam năm ngày nay đã tìm khắp mọi hang cùng ngõ hẻm. La Duy đã mất tích năm ngày, có người suy đoán La Duy có thể gặp phải độc thủ. Vệ Lam không muốn nghe những suy đoán vô căn cứ, hắn chỉ biết sống phải gặp người, chết phải thấy xác.



La Tắc và Long Thập đứng bên cạnh Vệ Lam, cùng Vệ Lam nhìn con đường thượng đô hoa lệ, nơi tiêu hồn nhất Đại Chu.



“Tiểu Duy ở chỗ này?” La Tắc hỏi. La Duy mất tích năm ngày, người La gia đã đều sắp điên rồi.



Vệ Lam nói: “Nơi này là nơi giấu người tốt nhất.”



“Đại ẩn vu thị.”(ý nói giấu người nơi chợ búa đông người là khôn ngoan nhất) Long Thập nói: “Chúng ta phải tìm từng nhà, nhưng không thể kinh động người nơi này.”



La Tắc quay đầu lại nhìn thủ hạ theo phía sau: “Cái này không khó, chỉ cần nói là đến tra hộ khẩu.”



Vệ Lam đi một mình, hắn có phương pháp tìm người của hắn.



La Tắc và Long Thập cũng chia làm hai đội hòa vào phố xá.



Vệ Lam không tìm những căn hộ bên ngoài, theo kinh nghiệm của hắn, giấu một người phải giấu ở một nơi bí mật, cho nên hắn chỉ tìm ở hầm ngầm, ám phòng.



La Duy bị trói trên một con ngựa gỗ, ngựa gỗ lắc lư, trên ngựa gỗ là một hình trụ bằng đồng thô to ra vào trong thân thể La Duy.
La Duy tóc che khuất mặt, Vệ Lam nhìn không ra người này là ai, nhưng giọng y, Vệ Lam lại vô cùng quen thuộc. Khoảnh khắc Vệ Lam nhận ra La Duy, chân tay hắn lạnh buốt, La Duy trong suy nghĩ của Vệ Lam thanh khiết như mây, không hề dính chút bụi trần, nhưng người này hiện tại toàn thân trần truồng bị trói chặt, bị mười mấy người soi mói, bị một hình cụ bằng đồng đùa bỡn.



“Kẻ nào?!” Lúc này các hán tử đã phát hiện ra Vệ Lam.



Vệ Lam điên rồi, hiện tại hắn chỉ muốn giết sạch những kẻ ở đây!



Ngựa gỗ không hề động.



La Duy như con búp bê bằng vải rách nát bị hình cụ cố định trên ngựa gỗ, không hề nhúc nhích.



“Công tử?” Vệ Lam sau khi giết tất cả người ở chỗ này, chạy tới trước mặt La Duy.



“Lam?” Khi thần trí La Duy lấy lại được chút thanh minh, y đã ngã vào lòng Vệ Lam.



“Công tử!” Vệ Lam ôm La Duy thật chặt: “Ngươi thế nào rồi?”



“Đừng… để người ta… để người ta nhìn thấy… ta…  như hiện tại…” Năm ngày bị bịt miệng, La Duy nói chuyện cũng không lưu loát, lắp bắp nói với Vệ Lam.



Vệ Lam tiện tay nhặt một cái áo không biết là của kẻ nào đánh rơi, khoác vào cho La Duy.



La Duy nhìn những thi thể trên mặt đất, không có Khô Lục.



Vệ Lam vượt qua ôm lấy La Duy, tựa như một cơn gió giữa tầng hầm.