Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 115 : Thái hậu rời cung

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


La Duy khi tỉnh lại, bên người không có một ai. Y không nói không rằng, chỉ nằm đó, nếu như đây không phải là một giấc mộng, vậy thì đó chính là kết cục cuối cùng của cuộc đời ân oán kiếp trước. Long Huyền thương y? La Duy không tiếng động cười rộ lên, y vừa nghe được một chuyện thật đáng cười.



Một bàn tay ấm áp xoa xoa gò má La Duy.



“Lam…” La Duy nhìn Vệ Lam, cười nói.



Vệ Lam xoay người ra ngoài, hô to: “Công tử tỉnh rồi!”



La Duy không biết y đã hôn mê hơn nửa tháng, thái y nói nếu y không thể tỉnh lại, người nhà hãy lo hậu sự đi. Tất cả mọi người đã chuẩn bị tâm lý rằng La Duy sẽ chết.



“Công tử thấy chỗ nào không thoải mái?” Ngụy thái y hỏi La Duy, phía sau ông là một loạt thái y, sau nữa chính là tất cả thành viên của La gia.



“Ta không còn khí lực nữa.” La Duy không thấy đau, thế nhưng toàn thân vô lực.



Ngụy thái y bắt mạch giúp La Duy, rồi lập tức lui lại cho một vị thái y khác bắt mạch, tất cả thái y ở đây đều tới bắt mạch cho La Duy, sau đó túm lại một chỗ thương lượng.



La Duy nhìn về phía người nhà mình, cười nói: “Con không sao, khiến mọi người lo lắng rồi.”



Người đầu tiên khóc là Phó Hoa, nửa tháng này, bà luôn trách mình sao chưa từng đối xử tốt với La Duy.



Các thái y đều thở dài một hơi, thân thể La Duy tuy đang nóng lên, nhưng thần trí đã thanh tỉnh, cái này nói rõ bệnh tình của y không hề chuyển biến xấu, mà đang chuyển biến tốt đẹp.



“Duy nhi.” Phó Hoa đi đến trước vài bước, nhẹ giọng hỏi La Duy: “Đói không? Muốn ăn những thứ gì?”



La Duy lắc đầu, y không đói.



La Tri Thu nói: “Làm sao có thể không đói bụng?”



Ngụy thái y nói: “Tam công tử có thể ăn chút cháo, nhưng thức ăn mặn tạm không thể đụng vào.”




Hưng Võ đế quát: “Nó vẫn còn là một đứa bé, sao người có thể nhẫn tâm đưa nó vào nơi ấy?! La Duy đâu đắc tội với người?!”



“Nó là con của La Tri Cẩm, một đứa con riêng, là nghiệt tử không thể bước ra ngoài ánh sáng!” Thái hậu cao giọng nổi giận mắng: “Chẳng lẽ ai gia lại để mặc nghiệt chủng này làm loạn triều cương?!”



Hưng Võ đế ngón tay run run chỉ thái hậu: “Người… mẫu hậu… người hận trẫm đến vậy?”



“Mẫu hậu?” Thái hậu cười lạnh: “Ai gia không nhận nổi câu ‘Mẫu hậu’của ngài, ngài đã nói là Đoan Mộc gia bức tử La Tri Cẩm, ngài muốn cả họ Đoan Mộc phải đền mạng cho nữ nhân kia. Họ Đoan Mộc chỉ còn lại mình ai gia, nữ nhân kia dựa vào cái gì mà có thể lưu lại giống nòi, hưởng hết vinh hoa phú quý?!”



“Ngươi câm miệng!”



“Con của tiện nhân cũng chỉ nên sống ở nơi thấp hèn! Thứ ai gia muốn, chính là khiến tiện nhân kia ở dưới hoàng tuyền cũng không được bình an!”



“Trẫm bảo ngươi câm miệng!”



“Ngươi thật sự có bản lĩnh giết ai gia sao! Để cho cả thiên hạ này nhìn xem, vua của họ hiếu thảo với mẹ đẻ như thế nào!”



“Ngươi nghĩ trẫm không dám giết!!”



Giết mẫu thân, hoàng đế cũng không đảm đương nổi tội danh này. La Tri Thu tuy cũng hận thái hậu ác độc, nhưng ông chỉ có thể liều mạng giữ chặt Hưng Võ đế đã mất đi lý trí, sợ Hưng Võ đế thật sự xông lên giết Đoan Mộc thái hậu.



Tối hôm đó, toàn bộ cung nữ thái giám trong điện Duyên Niên bị Hưng Võ đế hạ lệnh tru sát.



Sau khi đập vỡ tất cả đồ vật có thể đập ở điện Trường Minh, Hưng Võ đế lại hạ chỉ, thái hậu thân thể có bệnh, chuyển đến cung Đông Phật dưỡng bệnh. Cung Đông Phật, gọi là cung, nhưng kỳ thật chỉ là một Phật đường nhỏ trong nội cung, vị trí vắng vẻ, so với lãnh cung còn có vẻ lạnh lẽo hơn.



Thâm cung ẩn mật, người ngoài không thể biết quá nhiều, bất quá thế nhân đều biết mẫu tử hoàng gia quan hệ ác liệt, chỉ cần Hưng Võ đế không giết mẫu thân, người dân Đại Chu đối với việc thái hậu tới cung Đông Phật cũng không có phản ứng gì quá lớn.



Hưng Võ đế và La Tri Thu cũng đều nhất trí, không thể để cho La Duy biết sự thật, bọn họ tin bằng trí thông minh của La Duy, y sẽ tự điều tra ra thân phận hoàng tộc của mình. Trước khi Hưng Võ đế có thể công khai nhận La Duy, bí mật này không thể để La Duy biết rõ.