Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 143 : Nhi thần vô phúc

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


“Trị thương cho họ trước đã.” Hưng Võ đế lệnh cho thái y vừa tới.



“Phụ hoàng!” Long Tường không hiểu nổi phụ hoàng mình, vì cái gì lại ân sủng La gia đến thế? Bởi vì bọn họ là mẫu tộc của hoàng hậu? Cho nên liền coi như không có hài tử của ca ca hắn, tội tày trời không thể tha thứ như vậy, chỉ bởi vì La Duy tự sát mà cho qua?



“Bệ hạ!” Lúc này Tạ Ngữ bệnh nặng mới khỏi theo sau La Tri Thu, quỳ rạp xuống đất.



“Ngươi là Tạ Minh Viễn?” Hưng Võ đế nhận ra Tạ Ngữ, La Tri Thu ở trước mặt hắn không chỉ một lần cực lực tiến cử vị thiếu niên tài tuấn này. Xem ra La Tri Thu thực sự coi trọng Tạ Ngữ, đến bãi săn Tây Sơn vẫn mang Tạ Ngữ đi theo bên cạnh.



“Minh Viễn.” La Duy đang nằm trên ghế dài, một thái y thay y băng bó miệng vết thương. Nghe được gọng Tạ Ngữ, y liền giãy dụa muốn đứng dậy.



“Công tử, ngài đừng cử động.” Triệu Phúc vội đè La Duy lại.



“Minh Viễn im miệng!” La Tri Thu lúc này mở miệng nói: “Việc này không liên quan đến ngươi.”



Tạ Ngữ vẫn cố chấp quỳ gối trên mặt đất.



“Ngươi có gì muốn nói?” Hưng Võ đế hỏi Tạ Ngữ.



Tạ Ngữ biết lúc này La gia không thể tự biện bạch, nhưng nếu mình có thể lên tiếng, cũng tất yếu phải góp lời xem sao. Việc này chỉ cần nghĩ kỹ một chút, liền biết La Tắc đã rơi vào một cái bẫy tỉ mỉ thế nào, hắn không thể đối đáp, bởi vì có một hoàng tôn mất đi ngay trước mắt.



“Phụ hoàng!” Long Tường dứt khoát đứng trước mặt Hưng Võ đế: “Hài tử của ca ca còn chưa ra đời, nếu người không xử trí La gia, nhi thần quyết không phục! Người muốn đẩy uy nghiêm thiên gia tới nơi nào?!”



“Ngũ điện hạ.” Tạ Ngữ nói: “Chính là vì uy nghiêm của thiên gia, cho nên mới phải công chính nghiêm minh, làm gương cho người trong thiên hạ.”




Long Huyền nói: “Nhi thần đã dỗ dành nàng, rằng chỉ cần nghĩ rằng nàng đang ở Tây Sơn với nhi thần là được.”



“Ngươi thật là người biết cách yêu thương.” Hưng Võ đế tức giận nhìn Long Huyền nói.



Nét mặt Long Huyền có chút khổ sở, lại có chút xấu hổ: “Nhi thần nghĩ nàng sẽ nghĩ đến hài tử của nhi thần và nàng, sẽ không tùy hứng làm bậy, nhi thần không ngờ…”



“Đủ rồi!” Nơi này không có cái bàn nào để Hưng Võ đế đá nữa, vua của một nước liền nhấc chân đã Long Huyền ngã lăn dưới đất.



“Ca!” Long Tường xông lên bảo vệ Long Huyền té trên mặt đất, gào lên với Hưng Võ: “Phụ hoàng, ca ca có cái gì sai?!”



Rõ ràng là chuyện gia tộc hoàng gia, giờ phút này lại xảy ra trước mặt bao nhiêu thần tử.



“Từ thị.” Hưng Võ đế nói: “Là nữ nhi của Từ Khoát?”



Long Huyền lại quỳ ngay ngắn, nói: “Vâng.”



“Từ thị.” Hưng Võ đế cắn răng: “Thật sự là chẳng có gì tốt đẹp!”



La Duy ở một bên cảm thấy thân thể băng lãnh, Long Huyền ngay cả Từ thị cũng buông tay!



“Nhi thần biết tội, xin phụ hoàng bớt giận.” Long Huyền dập đầu trước mặt Hưng Võ đế, khi ngẩng đầu, khuôn mặt đã đầy vẻ bi thống: “Là nhi thần vô phúc!”