Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 145 : Không chết không ngừng

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


La Duy chợt cảm thấy vô lực, trong giọng nói Long Huyền không hề mang theo trào phúng, nhưng đó lại là sự trào phúng lớn nhất. La Duy xoay người định đi, y bất mãn với thái tử, nhưng không muốn để Long Huyền nhìn ra mảy may. Mặc kệ thái tử tốt bụng như thế nào, chỉ cần hắn có thể leo lên đế vị, La gia của y sẽ vô cùng khoái nhạc, chỉ cần nhịn nhất thời mà thôi.



“La Duy.” Long Huyền thấy La Duy muốn đi, tiến lên vài bước, giữ chặt cổ tay trái La Duy.



“Điện hạ còn có việc gì?” La Duy hất tay Long Huyền ra, liên tiếp lui mấy bước, cứ như Long Huyền là hồng thủy mãnh thú gì đó vậy.



“Ngươi sợ ta như thế sao?” Long Huyền tiến sát La Duy hỏi.



“Điện hạ là long tử, La Duy chỉ là hạ thần, hạ thần sao dám không sợ?” La Duy vẫn lui về phía sau.



Long Huyền lại đưa tay bắt lấy cổ tay La Duy, kéo La Duy vào lòng.



Tựa trong lòng Long Huyền, La Duy cơ hồ không thở nổi. La Duy lúc này mới phát hiện, y vẫn rất sợ Long Huyền, người này luôn là cơn ác mộng của y, rất muốn quên chuyện cũ, nhưng trước mặt người này, y sẽ không tự chủ được mà nhớ lại.



“Vì cái gì ngươi lại mang họ La?” Long Huyền hỏi La Duy.



La Duy đáp: “Xin lỗi, điện hạ, thần từ nhỏ đã mang họ La rồi.”



Long Huyền xoay người, kéo La Duy đến dưới tán lá thông: “La Duy, ta nói cho ngươi biết, ta đã muốn thứ gì, thì nhất định phải có được.”



“Giang sơn?”



“Không sai.”



“Hạ thần mỏi mắt mong chờ.”



“Nhưng ngươi lại chắn đường ta.”




“Điện hạ?” Lúc này Phúc Vận mang theo người tìm đến, gã không biết nơi đây lại xảy ra chuyện gì, chỉ xa xa thấy Long Huyền cùng người động thủ, vội hô to, mang theo người chạy tới.



Long Huyền ngừng tay, người Phúc Vận mang theo không biết có phải là tai mắt của phụ hoàng hắn hay không, nhưng mạng của Vệ Lam hôm nay không thể lấy rồi.



Vệ Lam lắc mình đến trước mặt La Duy.



“Ngươi không sao chứ?” La Duy thân thiết hỏi.



“Không có việc gì.” Vệ Lam nhìn La Duy từ đầu đến chân, hắn sợ La Duy bị thương.



“Ta cũng không có việc gì.” La Duy nói: “Chúng ta đi thôi.”



“La Duy.” Long Huyền tra bảo kiếm vào vỏ, gọi La Duy một tiếng.



La Duy nhìn đám người Phúc Vận càng lúc càng chạy tới gần, hành lễ với Long Huyền, nói: “Hạ thần chúc điện hạ có thể rời khỏi thượng đô, tự tìm một mảnh trời riêng.”



Long Huyền khoát tay bảo Phúc Vận chờ, Phúc Vận và đám người chờ ở phía xa kia.



“Điện hạ nếu nhất định phải đoạt lấy giang sơn này.” La Duy áp chế lửa giận trong lòng, y đương nhiên cũng có thể nhìn ra, ngay cả Vệ Lam mà Long Huyền cũng muốn giết chết: “Chúng ta…” La Duy nhất thời tìm không ra từ thích hợp.



“Ngươi muốn như thế nào?” Long Huyền chắp tay sau lưng hỏi.



“Chúng ta hãy xem cuối cùng hươu chết vào tay ai (ý là chưa biết ai thắng ai thua)” Núi rừng yên tĩnh, giọng nói La Duy trở nên âm lãnh lạ thường: “Điện hạ, hai chúng ta chỉ có thể không chết không ngừng!”



Long Huyền nhìn Vệ Lam đỡ La Duy đi xa, nhìn hai hàng dấu chân kề bên nhau hằn trên nền tuyết. Long Huyền hé miệng, vết thương nơi đầu lưỡi đã ngừng chảy máu, chỉ là bây giờ mới cảm thấy đau đớn. Không chết không ngừng sao? Long Huyền im lặng nở nụ cười.