Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 155 : Tội nô

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


La Duy hôn mê khiến La phủ đại loạn.



Có người trong tướng phủ cưỡi ngựa vội vã chạy vào hoàng cung, mời Ngụy thái y đến.



Các đại phu ở gần tướng phủ cũng được gọi tới.



“Trước hết làm nó tỉnh lại đã!” La Tri Thu gào lên với đại phu, La Duy ngủ trên giường, bất tỉnh nhân sự, khiến ông tâm hoảng ý loạn, sợ La Duy không tỉnh lại nữa, nhưng lại cảm thấy đứa trẻ này sẽ không rời khỏi cõi đời như thế.



“A Sửu.” Đại phu đâm mấy mũi kim xuống, La Duy vẫn nhắm mắt, nhưng lại lên tiếng.



“Duy nhi!” La Tri Thu vội gọi La Duy.



“A Sửu.” Giọng La Duy khàn khàn, hai tay cũng giơ lên, dường như muốn bắt lấy cái gì giữa không trung.



“A Sửu.” La Tri Thu hỏi Vệ Lam: “Ai là A Sửu?”



Vệ Lam lắc đầu, giờ phút này sắc mặt hắn không khá hơn La Duy là bao, La Duy đột nhiên té xỉu, cơ hồ khiến hắn mất đi tính mạng.



“Ai là A Sửu?!” La Tri Thu lớn tiếng hỏi những người bên ngoài.



Quản gia cùng những người bên ngoài nhìn nhau, đều lắc đầu. Cuối cùng quản gia nói: “Tướng gia, trong phủ không có ai tên là A Sửu.”



“Sao thế?” Vệ Lam bắt được bàn tay cào lung tung bốn phía của La Duy: “Công tử!” Hắn liên tục gọi La Duy.




Lão chủ là người tâm ngoan thủ lạt, nhưng đối với tội nô này, lão lại thấy thương xót. Tội nô này là quan gia đưa cho lão, khi mới tới, đã tàn phế hai chân, tay cũng không còn nguyên vẹn, trên người vết thương tầng tầng lớp lớp, tìm không thấy một chỗ lành lặn, chỉ có khuôn mặt này, ngược lại vô cùng xinh đẹp, so với tất cả các tiểu quan trong viện của lão đều xinh đẹp hơn. Tội nô cũng chịu nghe lời, người nào cũng chịu hầu hạ, bắt y làm súc sinh, y cũng ngoan ngoãn nghe theo, cho ăn sẽ ăn, không cho y cũng không đòi hỏi, khi không có khách nhân, sẽ lui vào một xó, không hề nhúc nhích, hệt như người chết. Khi bị đánh, chỉ có thật đau mới hừ một tiếng, bị mắng, cũng chỉ cúi đầu nhận, lão chủ từ khi mang tội nô này từ nhà lao của quan phủ trở về, chưa nghe y nói một câu nào. Lão chủ cũng muốn đối xử với tội nô này tốt một chút, chỉ là quan gia đã có lời, người nọ đắc tội đại quan, không thể sống một ngày yên ổn. Lão chủ không dám đắc tội với đại quan, cũng sợ quan gia, cũng chỉ có thể bỏ qua lòng thương xót, gắng hết sức hành hạ tội nô.



Tội nô nằm trên mặt đất nửa tháng, quan gia còn đưa thuốc tốt tới cho y, chỉ để y không chết.



Hôm nay lão chủ tâm trạng tốt, nên giúp tội nô mua thuốc, liền hỏi tội nô một câu: “Ngươi rốt cuộc đã đắc tội với ai? Người này muốn để ngươi sống chịu tội, ngay cả chết cũng không cho ngươi chết.”



Thế nhưng tội nô này lần đầu nổi giận, phất tay đánh nghiêng bát thuốc trong tay lão chủ.



Lão chủ bị tội nô không biết tốt xấu này chọc giận, sai người lôi tội nô ra giữa đường.



“Hôm nay người này không cần tiền, ai muốn chơi cứ chơi đi.” Lão chủ đứng ở cổng lớn nói với những người vây quanh hóng chuyện.



“Người bẩn như vậy, chúng ta sợ nhiễm bệnh lắm!” Có người nói to.



Trong tiếng cười vang, tội nô co mình nằm trên nền tuyết, y không có ý che thân thể đã bại lộ trước mặt mọi người, y đã sớm không biết cái gì là xấu hổ.



“Để cho A Sửu đi!” Có người hô.



Tất cả mọi người quay đầu, đám người nhìn về phía dưới chân tường, thấy một người toàn thân thối rữa, không ai dám lại gần tên khất cái ấy, mấy ngày trước hắn mới tới phố hoa. Khất cái này miệng không thể nói, tất cả mọi người gọi hắn là A Sửu.



“Ngươi lại đây.” Lão chủ ngoắc tên khất cái A Sửu lại, chỉ vào tội nô dưới tuyết, nói: “Người này để cho ngươi chơi vài ngày đấy!”