Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 162 : Công tử, A Sửu là ai?

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Phòng ngủ chỉ còn lại La Duy và Vệ Lam.



“Đói không?” Vệ Lam hỏi.



La Duy lắc đầu.



“Cứ ăn một chút đi.” Vệ Lam nói: “Không ăn sao có thể khỏe lên được?”



“Được rồi.” La Duy nói: “Ta ăn.”



Vệ Lam thấy lần này La Duy dễ dàng đồng ý ăn thứ gì đó, không thể tin được: “Công tử muốn ăn thật à?”



“Kỳ thật, ta không đói bụng.” La Duy nói.



“Công tử chờ một chút, ta đi xem cháo đã nấu xong chưa?” Vệ Lam vội đứng dậy đi ra ngoài, sợ đứng đây lâu thêm một chút, La Duy lại đổi ý. Việc khuyên La Duy ăn cái gì đó, Vệ Lam đã thử nhiều lần, thực sự rất khó khăn.



La Duy nhìn Vệ Lam chạy ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã mang một bát trứng sữa hấp tiến vào.



“Phòng bếp vẫn chưa nấu cháo xong.” Vệ Lam ngồi xuống bên cạnh La Duy: “Tiểu Tiểu ở đó trông coi, công tử ăn trứng sữa hấp trước đi.”



La Duy ngoan ngoãn há miệng, Vệ Lam đút cho y ăn. Trứng sữa hấp không hề cho gia vị, Vệ Lam khi kiểm tra độ nóng của thức ăn đã nếm thử, thật sự chẳng có mùi vị gì, nhưng hắn thấy La Duy ăn thứ nhạt nhẽo này rất ngon lành, càng không hiểu nổi khẩu vị La Duy.



Vệ Lam không biết rằng, lúc này tâm tư La Duy căn bản không để ở món ăn, nhìn Vệ Lam trước mắt, La Duy bắt đầu cảm thấy thế sự vô cùng kỳ diệu, vốn tưởng rằng là một người không hề liên quan gì đến kiếp trước của mình, ai ngờ Vệ Lam lại chính là A Sửu.



“Thứ này ăn ngon lắm sao?” Vệ Lam hỏi, nếu La Duy thích ăn thứ không có chút hương vị này, vậy sau này hắn sẽ bảo nhà bếp không cho gia vị vào thức ăn. Nếu La Duy có thể ngoan ngoãn chịu khó ăn uống, Vệ Lam cũng thấy vui lây.



La Duy lại nói: “Lam, ảnh vệ Kỳ Lân khi đến lúc độc phát, có phải toàn thân sẽ thối rữa hay không?”




“Thật tốt.” La Duy rút tay trong chăn ra, thay Vệ Lam lau khóe miệng.



Tay La Duy ủ trong chăn nên thật ấm, khiến tâm Vệ Lam cũng trở nên ấm áp: “Công tử nói cái gì thật tốt cơ?”



La Duy nói: “Như bây giờ ấy, Lam sẽ luôn canh giữ ở nơi này chứ?”



Vệ Lam buông bát: “Công tử gặp chuyện không may, Vệ Lam sao có thể rời đi? Chỉ mong công tử về sau đừng dọa người như thế nữa.”



“Được.” La Duy đáp ứng Vệ Lam: “Về sau không dọa ngươi nữa.”



“Công tử, tại sao khi ngươi nhìn bức họa của ta liền té xỉu? Còn người tên A Sửu là ai?” Vệ Lam hỏi. Vấn đề này đã ấp ủ trong lòng hắn mấy ngày này, lúc này, Vệ Lam liền hỏi, quên mất Ngụy thái y đã dặn dò gì, không thể khiến La Duy suy nghĩ.



“Không phải bởi vì cái bánh bao thịt kia đâu.” La Duy cười nói: “Là đúng lúc ấy thấy không thoải mái.”



“Thật chứ?”



“Đúng vậy, ta lại có thể bị một cái bánh bao thịt dọa à?”



“Vậy A Sửu là ai?”



“Cái gì A Sửu?”



“Khi công tử hôn mê đã gọi cái tên này.”



“Ta không biết.” La Duy giả bộ ngẩn ngơ: “Ta nói hai chữ này sao?”