Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 165 : Công tử đối với ngươi tốt chứ?

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Việc hộ tống, các ảnh vệ tất nhiên thành thạo, trừ Thập Cửu, bốn người kia cũng không co rằng đây là việc khó.



“Vậy các ngươi đi đi.” La Duy nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ: “Cũng là lúc phải ăn cơm chiều rồi, đi chuẩn bị ăn cơm đi.” Y nói với các ảnh vệ: “Ăn no bụng rồi, các ngươi lại tới gặp ta.”



Các ảnh vệ đứng dậy, trừ Thập Cửu, tất cả đều đi ra ngoài.



“Tướng phủ có tốt hơn so với Kỳ Lân sơn trang không?” La Duy hỏi Thập Cửu.



Thập Cửu cung kính nói: “Công tử là ân nhân cứu mạng của các ảnh vệ, bọn thuộc hạ tất nhiên sẽ đền đáp công tử.”



“Chim khôn chọn cành mà đậu.” La Duy nói: “Ta có thể cam đoan với ngươi, tả tướng phủ sẽ là cây đại thụ che chở các ngươi cả đời này.”



Thập Cửu đứng trước La Duy, vẻ mặt càng cung kính.



“Ngươi đã qua tuổi ba mươi.” La Duy không bảo Thập Cửu ngồi xuống nữa, nói với Thập Cửu: “Ảnh vệ Kỳ Lân có thể sống quá ba mươi, nhiều năm qua, hình như chỉ có một mình ngươi. Ta nghĩ điều này có hai nguyên nhân, một là ngươi võ công thật sự rất tốt, hai là ngươi biết cách làm chủ nhân vui hơn các ảnh vệ khác.”



“Công tử…”



“Thập Cửu.” La Duy khoát tay, để Thập Cửu nghe y nói: “Trước mặt ngươi, ta cũng nói thật. La Duy ta không phải chính nhân quân tử gì cả, cứu các ngươi không phải bởi vì ta là người tốt, ta cũng cần báo đáp. Thập Cửu, chỉ cần ngươi sau này không phản ta, ta cũng sẽ không bạc đãi ngươi, ngươi hiểu ý ta chứ?”



Thập Cửu quỳ một gối xuống trước mặt La Duy: “Mạng của thuộc hạ là công tử cứu, công tử chính là chủ nhân của Thập Cửu, Thập Cửu không dám sinh lòng phản bội.”



“Được.” La Duy nâng Thập Cửu dậy: “Ảnh vệ các ngươi nhất tổn câu tổn, nhất vinh câu vinh (một người tổn hại thì tất cả tổn hại, một người vinh hoa thì tất cả vinh hoa), ngươi hãy nhớ kỹ những lời này của ta.”



“Thuộc hạ nhớ rồi.” Thập Cửu thành khẩn nhìn La Duy: “Công tử, ngoài tả tướng phủ, chúng thuộc hạ không còn có nơi nào để đi.”
“Ngươi cũng nên thoải mái đi.” Thái y bên cạnh thấy Ngụy thái y thiếu kiên nhẫn, nhịn không được mà khuyên nhủ: “Ngươi cũng không thể không cho tam công tử nói chuyện với hạ nhân, y bị nhốt trong phòng, cũng rất buồn chán.”



Ngươi thì biết cái gì? Ngụy thái y thầm nói, La Vân khởi này y hệt nhị điện hạ trong cung! Khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ tươi cười, nhìn thật ôn hòa, kỳ thật đều là người rất lạnh lùng. Nghĩ tới hai người kia là đối nghịch, Ngụy thái y run lên, sau này không biết sẽ xảy ra chuyện gì đây.



Thập Cửu ra khỏi phòng La Duy, liền thấy Vệ Lam đứng dưới hành lang, nhìn lò sưởi đầy than hồng.



“Ngươi sao không đi vào?” Thập Cửu hỏi Vệ Lam.



Vệ Lam nhỏ giọng nói: “Công tử bàn chuyện với mọi người, đệ không nên đi vào.”



Thập Cửu nói: “Công tử thường ngày vẫn cùng ngươi nói chuyện, không để ngươi ở bên sao?”



“Không phải.” Vệ Lam sợ Thập Cửu hiểu lầm La Duy, vội vàng nói: “Công tử chưa từng nói thế, là đệ không muốn nghe, cảm thấy như vậy là không tốt.”



“Biết bổn phận đấy chứ.” Thập Cửu hít một hơi.



“Thập Cửu ca, công tử đối với hạ nhân luôn rất tốt.” Vệ Lam nói: “Huynh đi theo công tử lâu rồi sẽ biết.”



“Công tử đối với ngươi tốt chứ?” Thập Cửu hỏi.



“Rất tốt.” Vệ Lam không nghi ngờ mà gật đầu.



Thập Cửu không nói cái gì nữa, lại bắt đầu lo lắng cho Vệ Lam, La Duy giết chóc vô thường, thật sự sẽ đối với một người toàn tâm toàn ý sao?