Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 168 : Không nơi nào có thể trốn

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


“Con cũng đi.” Phó Vi thấy Trữ Phi trốn nhanh như vậy, mất hứng, càng cảm thấy lão cha mình là một kẻ đại quê mùa, khiến một tướng quân như Trữ Phi cũng phải chạy mất.



Cửa phòng “ầm” Một tiếng, bị Phó Vi đá bật ra.



Phó Kính Tông nhìn La Duy cười, nói: “Thân thể Duy nhi lúc này có vẻ tốt hơn nhiều. Cha ngươi đấy, sợ chúng ta làm phiền ngươi, không cho chúng ta đến thăm ngươi.”



“Lại nói lung tung.” Phó Hoa nói: “Tướng gia nhà muội nói không cho mọi người tới thăm Tiểu Duy lúc nào? Chỉ là Tiểu Duy hiện tại cần tĩnh dưỡng, cứ như huynh với Lục nhi ban nãy, không phải làm phiền Tiểu Duy thì gì?”



Phó Kính Tông đối với bà cô Phó gia này từ nhỏ đến lớn, cho tới tận lúc này Phó Hoa đã là người La gia, ông vẫn bị át vía. Bị Phó Hoa mắng, Phó đại Tiết Độ Sứ không dám mở miệng.



La Duy nói với Vệ Lam: “Lam, ngươi đi xem cháo của ta nấu xong chưa đi.”



Vệ Lam giống Trữ Phi, đã sớm muốn chạy, chỉ là Trữ Phi còn có thể nói trong nhà có chuyện, nhưng tướng phủ chính là nhà Vệ Lam, hắn không thể lấy cớ này. La Duy nói vậy, Vệ Lam vội hành lễ với ba người La Tri Thu rồi đi ra ngoài.



“Hắn chính là ảnh vệ Kỳ Lân muội nói?” Phó Kính Tông hỏi Phó Hoa.



La Duy nghe Phó Kính Tông hỏi, giọng nói có vẻ ghét bỏ lại chán ghét, không đợi Phó Hoa mở miệng, La Duy liền đáp: “Đại cữu phụ, chúng ta đã lâu không gặp.”



Phó Kính Tông nói: “Đúng vậy, ta còn nhớ ngươi là một đứa trẻ mập mạp, bây giờ đã trở thành một tiểu mỹ nhân ốm yếu rồi…”



“Đại ca!” Phó Hoa chặn lời Phó Kính Tông, mỹ nhân ốm yếu? Ca ca này đúng là ăn nói chẳng kiêng kỵ chút nào!




La Duy mặt lạnh, nói: “Phó gia muốn làm quốc thích?”



La Tri Thu sửng sốt một hồi, mới nói: “Người hướng chỗ cao, bên ấy làm như vậy cũng không có gì sai cả.”



“Tính tình Phó lục tiểu thư có thể làm dâu hoàng gia?” La Duy nói: “Phó gia tuy trong tay có binh, nhưng xứng với hoàng tử sao? Trừ thái tử, nàng còn có thể ở bên ai? Tam hoàng tử? Huynh đệ một mẹ sinh ra, chẳng lẽ không phải là con cái đế vương?”



“Duy nhi!” La Tri Thu thoáng nhìn cửa phòng đóng chặt, lúc này mới thả lỏng tâm tình. Sau khi Liễu thị diệt tộc, La Tri Thu mấy ngày không ngủ, nhìn người lại nghĩ đến mình, Liễu thị hôm nay, nói không chừng chính là U Yến La gia sau này. So với Liễu thị, La gia bọn họ còn dưỡng một long tử, nhưng sau này sẽ phát sinh chuyện gì, ai cũng không đoán được. Có đôi khi, La Tri Thu đứng trong cung điện tỏa ánh hoàng kim rực rỡ, cảm giác trở nên lạnh nhạt, La Tri Thu chí lớn phụ quân trị quốc, những chuyện tranh giành, La Tri Thu chỉ thân bất do kỷ, càng hãm sâu vào vũng bùn, càng không tìm ra lối thoát.



La Duy thở hổn hển, không phải y không nhìn ra La Tri Thu tiều tụy, chỉ là bọn họ trừ phi từ bỏ chức tước, đi tha hương không quan tâm sự đời, bằng không bọn họ cũng chỉ có thể tiếp tục tranh giành. La thị không chỉ có một nhà bọn họ, nhưng lại đều dựa vào sự che chở của họ, kiếp trước La phủ rớt đài, U Yến máu chảy thành sông, không còn thành trì ấy, bọn họ không thể chạy đi đâu.



Hai cha con nhìn nhau, cùng thở dài.



Lúc này, tiền viện nổ pháo, La Duy cùng La Tri Thu nhìn ra phía ngoài cửa sổ, giữa không trung, pháo hoa đỏ rực ánh lên giấy bồi trắng đục nơi song cửa. Mặc kệ một năm qua như thế nào, thời gian sẽ không dừng lại, lại một năm mới lại đến trong tiếng pháo ran.



Còn sáu năm, La Duy tự nói với mình, còn sáu năm nữa thôi, là có thể chấm dứt cảnh lừa người dối ta.



“Nhưng hãy nên để nương ngươi nói.” La Tri Thu không hề để ý tới không trung đỏ rực pháo hoa, nói với La Duy: “Ngươi là vãn bối, cứ cho là đã hiểu rõ, nhưng cũng không thể tùy tiện nói ra.”



“Tốt nhất phụ thân nên để mẫu thân hiểu rõ một chuyện.” Giọng nói La Duy vô cùng thanh lãnh: “Chỉ cần La gia còn phú quý một ngày, Phó gia liền phú quý, có cận thần của thiên tử, đại quan nơi biên cương, lại còn các triều thần, có gì xảy ra được. Chỉ cần mẫu thân hiểu được đạo lý này, các cữu cữu mới có thể hiểu rõ.”