Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 190 : Đóng quân dưới thành Ô Sương

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Binh quý thần tốc, sau khi La Duy đến quân doanh Vân Quan một ngày, đại quân đã chuẩn bị xuất binh, chỉ chờ lệnh La Khải, rời Vân Quan lao thẳng tới thành Ô Sương.



Diệp Tú đến tiễn La Khải và La Duy.



Nhìn cái bụng hơi hở ra của Diệp Tú, La Duy cười đến không có hình tượng, hàm răng trắng bóng lộ hết ra.



“Cười trông thật khờ, y hệt đại ca ngươi.” Diệp Tú đẩy La Duy một cái.



La Duy tiến đến trước mặt Diệp Tú, nhỏ giọng nói: “Đại ca chẳng nói gì với đệ cả.”



Diệp Tú nghiêm mặt nói: “Bây giờ là lúc nói chuyện này sao? Tiểu đệ ngươi nghe này, nhất định phải bình an trở về, đại tẩu ở Vân Quan này chờ ngươi, biết chưa?”



“Vâng.” La Duy đáp: “Đại tẩu yên tâm đi, đệ sẽ tự bảo trọng, cũng sẽ trông chừng đại ca.”



“Chàng không cần ngươi trông chừng.” Diệp Tú nói: “Ngươi tự chăm sóc cho mình, ta sẽ yên tâm, Lam.” Nói rồi, Diệp Tú nhìn Vệ lam đang đứng cạnh La Duy: “Ngươi phải chăm sóc Tiểu Duy, chính ngươi cũng phải chú ý, phải bình an trở về với Tiểu Duy đấy.”



“Vâng.” Vệ Lam nói: “Vệ Lam nhớ kỹ.”



“Chúng ta đi thôi.” La Khải nói.



“Đại tẩu, đệ đi đây.” La Duy vẫy tay với Diệp Tú, cùng Vệ Lam hòa vào giữa đại quân.



“Ta đi.” La Khải lúc này mới nhìn Diệp Tú, thấp giọng nói.



“Đi thôi.” Diệp Tú đưa tay vuốt ve chiến giáp trên người La Khải, chiến giáp này nàng đã lau cả đêm qua, hiện tại La Khải một thân nón trụ minh giáp sáng ngời, khiến Diệp Tú rất hài lòng, nàng nhìn La Khải nói: “Thiếp chờ chàng trở về nhà.”



La Khải lên ngựa, quay đầu nhìn Diệp Tú, ánh mắt dừng trên bụng Diệp Tú một chút, sau đó mới vung tay truyền lệnh cho quan tướng.



Tiếng kèn xuất chinh vang vọng.




“Có thể trốn ra, chứng tỏ bọn họ đã có thể khống chế thành Ô Sương.” La Duy chứng kiến Tôn Ly ra vào thành Ô Sương mấy lần, tuyệt không lo Tôn Ly không thể mở cổng thành Ô Sương.



“Công tử.” Vệ Lam vượt qua cái bàn ngăn cách hắn và La Duy, tới gần y: “Các ngươi đã nói những gì, ta sao biết được chứ?”



La Duy lúc này ngược lại thấy được sự lo lắng trong mắt Vệ Lam: “Lam, ngươi đang lo lắng cái gì vậy?”



“Ta lo kế hoạch của công tử có biến.” Vệ Lam nói: “Đến lúc đó công tử lại tự hành động.” Hắn chỉ đầu ngón tay bị chặt mất của La Duy.



“Cũng không có gì.” La Duy đột nhiên thấy trống rỗng, nhìn Vệ Lam nói: “Chỉ là hôm đó vào thành, Tôn Ly sẽ mang người đi theo ta, Lam ngày đó không cần đi theo ta đâu.”



Vệ Lam suy nghĩ về lời của La Duy, nhưng nghĩ mãi mà không hiểu.



“Chỉ thế thôi, không có gì khác đâu.” La Duy nhìn Vệ Lam cười, mang theo chút nịnh nọt.



“Khi đó hắn muốn dùng công tử làm con tin?” Vệ Lam đầu óc vòng vo mấy vòng, suy nghĩ cẩn thận rồi lập tức trầm mặt: “Người này thật to gan!”



“Kỳ thật đây là điều ta tự nói ra.” Ánh mắt La Duy trốn tránh: “Lam, ngươi đừng giận, chỉ có như vậy hắn mới chịu mở cổng thành.”



“Không được.” Vệ Lam nói: “Ta lo lắm.”



“Yên tâm.” La Duy kéo tay Vệ Lam: “Bọn họ không dám để cho ta bị thương đâu, bằng không bọn họ lấy cái gì đánh cuộc rằng thành Ô Sương có thể trở về? Lam cũng sẽ không cách xa ta lắm đâu, chỉ đứng cách vài người thôi, ta sẽ ở ngay trước mắt ngươi mà.”



“Công tử sao luôn khiến bản thân rơi vào nguy hiểm vậy?” Vệ Lam tức giận hỏi La Duy.



“Bởi vì đáng giá.” La Duy đáp.



Câu trả lời này, rốt cục khiến cho Vệ Lam càng thở gấp.