Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 192 : Ta đem La Duy phó thác cho ngươi

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Tôn Ly nhận được tin tức của La Duy, chiều ngày hôm sau liền đến doanh trại Chu quân. Mưa vẫn không có dấu hiệu ngừng lại, Chu quân rõ ràng đóng quân trong một hoang mạc, nhưng hiện tại lại giống như bị hãm trong một vũng bùn to. Nhóm Chu binh đứng trong cơn mưa to, khiến Tôn Ly sinh ra một loại ảo giác, dường như bọn họ không có chỗ để đi, chỉ có thể đứng thối rữa ở vũng bùn đó, cho đến khi trở thành một đống xương trắng.



Trướng của La Duy cũng bị nước vào, bất quá thần tình y thoạt nhìn coi như thoải mái, thậm chí còn có tâm tình cùng Tôn Ly nhàn thoại vài câu.



Tôn Ly hỏi La Duy: “Công tử, tại hạ vừa mới thấy doanh trại của mọi người, so với lần trước khi tại hạ đến, có vẻ nhiều lên không ít.”



La Duy đầy vẻ bất đắc dĩ nói: “Tôn tướng quân cũng thấy trời mưa mãi không ngừng rồi đấy, chúng ta hiện tại ngâm mình ở trong nước bùn, rất nhiều nơi vốn đã dựng trướng rồi, nhưng không thể dùng nữa, nên chúng ta đành phải dựng thêm trướng.”



“Thì ra là như vậy.” Tôn Ly chắp tay nói với La Duy: “Công tử chịu khổ rồi.”



“Chút khổ sở ấy không tính là gì.” La Duy nhìn Tôn Ly cười nói: “Tôn tướng quân có thể nhìn ra doanh trại quân đội của chúng ta có sự thay đổi lớn, nhãn lực quả không tồi. Thanh Sa thái tử thật có phúc khí, trong đám thủ hạ có người tài như Tôn tướng quân.”



Tôn Ly cười ngượng ngùng, trong lời La Duy có ẩn ý, ngầm ám chỉ rằng hắn vẫn chưa tin y. Tôn Ly lúc này không dám nói thêm với La Duy nữa, dù sao Tư Mã Thanh Sa vẫn còn ở nơi đó chờ Chu binh đến cứu mạng.“Công tử khi nào thì chuẩn bị đến thành Ô Sương?” Hắn hỏi La Duy.



“Sáng sớm ngày mai.” La Duy nói: “Tôn tướng quân có thể mở cổng thành Ô Sương chứ?”



Tôn Ly vội nói được, hắn đã đợi La Duy mấy ngày, đã sớm nóng vội, lúc này rốt cục đợi được La Duy mở miệng nói muốn vào thành Ô Sương, Tôn Ly chỉ sợ chỗ của La Duy sinh ra biến cố, sao còn dám nói một chữ “không”.



“Vậy thì tốt.” La Duy thực sảng khoái nói: “Ngày mai, giờ dần, dưới thành Ô Sương, Tôn tướng quân đến giúp ta xông vào Ô Sương.”



La Duy liên tục mười ngày chậm chạp không mở miệng nói chuyện tiến vào thành Ô Sương, khiến Tôn Ly nghi ngờ người này thay đổi tâm tư, muốn ra điều kiện gì đó với chủ nhân hắn, hôm nay cuối cùng nhận được tin chính xác, Tôn Ly mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.“Công tử yên tâm.” Hắn đứng dậy trịnh trọng nói với La Duy: “Ngày mai, giờ dần, tại hạ cùng công tử hẹn gặp dưới thành Ô Sương.”



“Ta và tướng quân đã hứa rồi đấy.” La Duy nói, nhìn Vệ Lam bên cạnh: “Lam, ngươi đưa Tôn tướng quân ra khỏi doanh đi.”




“Đại công tử yên tâm.” Vệ Lam vội đáp: “Vệ Lam dù có liều mạng, cũng sẽ bảo vệ công tử chu toàn.”



“Xì…” La Duy nghe Vệ Lam lời này, lại là thay đổi vẻ mặt, phun xuống đất một ngụm, nói: “Đừng nói cái gì chết hay không. Đến lúc ấy, nếu ngươi thực sự dám liều mạng để cứu ta, ta nhất định sẽ chết ngay trước mặt ngươi, Lam, ngươi tin không?”



Vệ Lam nhìn La Duy phát ngốc, có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói, lại không biết nói từ đâu.



“Ngươi nói đi!” La Duy kéo vạt áo Vệ Lam: “Ngươi nhớ kỹ lời ta nói chưa?”



Vệ Lam nhẹ giọng đáp lại La Duy: “Nếu công tử xảy ra chuyện gì, Vệ Lam làm sao sống nổi?”



“Được rồi, được rồi.” La Khải ở một bên nhìn hai người này, lờ mờ nhận ra điều gì đó, chỉ là thời khắc xuất chinh sắp tới, anh không kịp nghĩ nhiều, nhìn La Duy và Vệ Lam nói: “Các ngươi đều phải bình an trở về cho ta.”



“Chắc chắn rồi.” La Duy nhìn Vệ Lam nói: “Chúng ta đều phải bình an vô sự mới được.”



“Ừ.” Vệ Lam nói: “Ta nhớ kỹ lời công tử nói.”



“Tuyên Châu?” La Duy hỏi.



Vệ Lam gật đầu.



Hai người lúc này mới nhìn nhau cười, chỉ có La Khải ở một bên nhìn không hiểu ra sao.