Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 214 : Triền đấu tái khởi

Ngày đăng: 19:36 20/04/20


Yến tiệc tại soái phủ Vân Quan không thể so với tả tướng phủ ở thượng đô, nhưng đều do Diệp Tú tự mình xuống bếp làm, chỉ có mấy món xào nhà làm, xếp đầy một bàn ăn.



La Khải không chờ được La Duy đến, gắp một món ăn bỏ vào miệng.



“Tiểu thúc còn chưa tới,” Diệp Tú đoạt chiếc đũa từ tay La Khải,“Đợi lát nữa đi.”



“Lâu lắm rồi không được ăn món ăn nàng nấu,” La Khải nói:“Ta ăn trước một chút cũng không được sao?”



“Xem ra chàng chẳng thương xót gì tiểu thúc cả,” Diệp Tú rót cho La Khải một chén rượu,“Vừa rồi còn lớn tiếng mắng nó như vậy, tiểu thúc là người khôn khéo, còn cần chàng phải dạy à?”



“Ta nói thế cũng là vì muốn tốt cho nó thôi,” La Khải nhấp một ngụm rượu,“Tính tình Tiểu Duy mới nhìn tưởng là tốt, thực ra khi nó còn bé…” La Khải nói đến đây thì không nói nữa, buồn bực uống rượu.



“Tiểu thúc khi còn bé làm sao cơ?” Diệp Tú hỏi.



“Cũng không khác gì tiểu hài tử bình thường, chỉ là hơi nghịch ngợm một chút,” La Khải đương nhiên sẽ không nói với Diệp Tú rằng La Duy trước đây rất ngỗ ngược, La Duy sẽ không vui, bất quá hiện tại y lại là bảo bối của La gia.



“Đại ca, đại tẩu,” Khi La Khải và Diệp Tú đang nói chuyện thì La Duy tới, nhìn hai bên, nói:“Cháu của đệ đâu?”



“Nó bao nhiêu tuổi mà có thể ăn cơm với ngươi được?” La Khải vỗ vỗ ghế bên cạnh,“Mau ngồi xuống đi.”



“Đại ca uống rượu một mình à,” La Duy ngồi xuống nói.



“Thân thể ngươi có thể uống rượu sao?” La Khải đưa cho La Duy một đôi đũa,“Ngụy thái y nói với ta, ngươi phải ăn nhiều đồ ăn mặn một chút, nhanh ăn đi.”



La Duy liếc mắt nhìn miếng thịt La Khải gắp vào bát cho y, không muốn ăn, nhưng vẫn đưa vào trong miệng.



“Ăn uống chẳng khác gì một cô nương,” La Khải lại gắp thêm vài miếng thịt cho La Duy,“Cha mẹ chiều ngươi quá, không ăn cơm cũng mặc ngươi, nếu có thể, ta muốn để ngươi ở lại Vân Quan thêm một thời gian.”



“Đệ ở chỗ đại ca để làm gì?” La Duy cũng không ăn nữa, nhìn La Khải nói:“Đại ca, Ô Sương thành cần tuyển chọn thêm binh tướng coi giữ, trong lòng huynh đã chọn được ai chưa?”



La Khải nói:“Cái này do bệ hạ quyết định.”
Long Huyền tự rót rượu uống một mình,“Ta đã nhận được thư của phụ hoàng, tiểu thư Thường thị sẽ trở thành chính thê của ta.”



Thường Lăng đứng dậy thi lễ với Long Huyền:“Mạt tướng thay xá muội đa tạ điện hạ nâng đỡ.”



Long Huyền khoát tay bảo Thường Lăng ngồi xuống,“Ta còn chưa từng gặp lệnh muội, nói gì đến nâng đỡ.”



“Điện hạ,” Thường Lăng đứng ngồi không yên.



“Ta cũng biết Thường thị các ngươi lần này muốn tiểu thư được ở bên Tam đệ Long Hành,” Long Huyền nhìn Thường Lăng quỳ gối trước mặt hắn, không dám cử động,“Nhưng phụ hoàng lại đem nàng cho ta. Vẫn nghe nói nữ nhân Thường thị dung mạo đoan trang diễm lệ, nhưng có nữ tử nào trong cung mà xấu xí cho được?”



Thường Lăng quỳ trên mặt đất cúi đầu không nói.



“Lý do phụ hoàng ta làm như vậy, ngươi nghĩ mãi cũng không hiểu?” Long Huyền hỏi Thường Lăng.



“Xá muội có thể cùng điện hạ kết làm phu thê là ân điển của bệ hạ, cũng là phúc phần của nàng,” Thường Lăng nói.



“Phụ hoàng ta luôn luôn lo cho Thái Tử, nhưng người sẽ không để cho Thái Tử có cơ hội vượt qua mình,” Long Huyền nói:“Thái Tử có La gia ở phía sau cũng đã đủ rồi, chẳng lẽ lại để có thêm Thường gia trung thành với hắn?” Long Huyền nhìn Thường Lăng, thoáng dao động cánh tay,“Phụ hoàng ta sẽ không để cho chuyện này phát sinh. Còn nữa, các ngươi muốn nịnh bợ Long Hành, quyết định này càng ngu xuẩn, nếu Thường gia các ngươi để cho phụ hoàng mất hứng, thì ngay cả La gia cũng không để yên đâu.”



“Mạt tướng không hiểu lời của điện hạ.”



“Thê tử của Long Hành chỉ có thể là người La thị, điểm này Thường thị các ngươi không thể không biết. Thái Tử chỉ dựa vào La gia, Thường thị chỉ cần nhìn sắc mặt của La gia là đủ rồi, các ngươi muốn vượt mặt La gia, liệu có dễ dàng không?”



Thường Lăng nói:“Mạt tướng chưa bao giờ có ý nghĩ ấy.”



“Ngươi không có, nhưng gia tộc của ngươi có,” Long Huyền nói:“Thường phó soái có thể không để ý tới Lĩnh Nam Thường thị hay sao?”



Thường Lăng nắm chặt nắm tay, những lời của Long Huyền khiến hắn khó chịu.



“Ta bây giờ là người thất thế,” Long Huyền lúc này mới đứng dậy đỡ Thường Lăng,“Phụ hoàng ta đem Lĩnh Nam Thường thị đuổi tới bên cạnh ta, Thái Tử sẽ không tin các ngươi, các ngươi sau này cũng chỉ có thể trông cậy vào ta, nếu không Thường thị sẽ vĩnh viễn không có ngày vang danh.”