Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 234 : Tặng cả giang sơn

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


Khi con người ta gặp may mắn, thì chỉ cần ngồi trong nhà, chuyện vui cũng sẽ rơi xuống đầu. Khi gặp vận xui, thì nuốt nước bọt cũng bị sặc. Triều đình Đại Chu năm mới này, cứ một người nối tiếp một người truyền tin xấu, khi truyền đến tai tất cả mọi người, thì ai cũng chỉ nhắc đi nhắc lại một từ “vận mệnh quốc gia”, mọi người đều không có bất cứ hy vọng nào, nói vận mệnh quốc gia Đại Chu năm nay, xem ra là hỏng thật rồi.



Quân thần Đại Chu chẳng ai có tâm trạng nào nữa, phương Nam lũ lụt nhìn rồi đến Đông Nam chiến loạn, đều là chuyện khó giải quyết, đấy là còn chưa bàn đến tình hình hạn hán ở Tây Bắc, rồi dịch bệnh bùng phát ở hướng bắc Vân Châu.



Hưng Võ đế nhìn La Tri Thu thở dài:“Trẫm còn chuẩn bị năm nay nhận Duy nhi, xem ra năm nay không phải là năm tốt rồi.”



“Bệ hạ định nhận La Duy?” La Tri Thu vốn đã sứt đầu mẻ trán, nghe Hưng Võ đế nói câu này, tâm lực càng thêm tiều tụy.



“Nó là nhi tử của trẫm…” Hưng Võ đế nói với La Tri Thu đang tỏ ra bất mãn:“Duy nhi tài hoa xuất chúng, các huynh đệ so ra đều kém nó, trẫm vì sao không nhận? Hay là La gia định chiếm giữ nó?!”



La Tri Thu vội quỳ xuống trước mặt Hưng Võ đế,“Bệ hạ!” Ông nói với Hưng Võ đế:“Thần xin bệ hạ hãy cân nhắc chuyện La Duy.”



“Cân nhắc cái gì?” Hưng Võ đế nói:“Năm nay mùa màng không tốt, đợi đến năm sau, Đại Chu ta mưa thuận gió hoà, trẫm sẽ nhận Duy nhi, như vậy sẽ không làm Duy nhi ủy khuất chứ?”



“Bệ hạ.” La Tri Thu nói:“Ngài ưu ái La Duy, điều này thần biết, nhưng bệ hạ, thái tử không có gì sai, ngài không thể vì La Duy, mà bỏ quên thái tử được!”



Hưng Võ đế tưởng rằng chút tâm tư này mình đã che giấu rất kỹ, hiện tại lại bị La Tri Thu trắng trợn nói ra, nhất thời không nhịn được, cả giận nói với La Tri Thu:“Ngươi có ý gì? Trẫm nhận La Duy, thì liên quan gì đến thái tử?!”



“Bệ hạ!” La Tri Thu dập đầu trước Hưng Võ đế:“Thần có một lời vẫn luôn muốn nói, hôm nay buộc phải nói ra. La Duy có tài trị thế, nhưng nó không có lòng ham muốn, càng không có lòng vì dân, thần sợ nó sẽ phụ kỳ vọng của bệ hạ!”



“La Tri Thu!” Hưng Võ đế hất bay chiếc bút lông đỏ chót, “Duy nhi là do ngươi một tay nuôi lớn, nó vẫn luôn vì La gia mà lo lắng hết lòng, toàn tâm toàn ý vì La gia! Ngươi cho rằng trẫm không nhìn ra nó đang đối nghịch với Long Huyền sao? Chẳng lẽ không phải vì tương lai của La gia? Thân thể nó biến thành cái dạng như hiện giờ, cũng là bởi vì La gia! Thế nhưng ngươi lại nói về nó như vậy? Chẳng lẽ ngươi một tay nuôi lớn La Duy, nhưng trong lòng ngươi, nó là người chỉ để ý đến bản thân, không để ý người khác, là kẻ ích kỷ ngoan độc hay sao?!”



La Tri Thu bị Hưng Võ đế mắng đến nỗi không ngẩng đầu lên được,“Thần đối với La Duy không hề có ý này.” Ông nói với Hưng Võ đế:“Chỉ là, giang sơn này nặng bao nhiêu? Thần nuôi La Duy từ khi còn trong tã lót cho đến ngày hôm nay, thần tất nhiên hiểu tính tình của nó, La Duy không thể gánh vác giang sơn này, thưa bệ hạ!”
La Duy đi vào trong điện, đã cảm thấy không khí trong điện khác lạ, sau khi hành lễ với Hưng Võ đế, liền lo lắng nhìn về phía phụ thân mình. Hiện tại xảy ra nhiều chuyện, phụ thân đã làm gì không tốt, khiến Hoàng đế nổi giận sao?



Hưng Võ đế thấy La Duy đối với La Tri Thu như vậy, trong lòng tức giận, chỉ cảm thấy La Duy vẫn có điểm ương ngạnh,“Duy nhi.” Hưng Võ đế mở miệng hỏi La Duy nói:“Ngươi tới gặp trẫm có chuyện gì?”



La Duy đặt tấu chương trên tay lên ngự án của Hưng Võ đế:“Đây là danh sách ngân lượng vật tư cứu trợ phương Nam, xin bệ hạ xem qua.”



Hưng Võ đế lật xem danh sách, liền hỏi La Duy:“Phương Nam có báo thêm gì về tình hình lũ lụt không?”



La Duy nói:“Có ạ.”



“Vậy ngươi nói cho trẫm nghe.”



La Duy đứng đó, đem tình hình về thiên tai ở phương Nam mà Hộ bộ vừa mới được cấp báo, từng câu từng chữ kể cho Hưng Võ đế nghe.



Chờ La Duy nói xong, Hưng Võ đế hỏi La Tri Thu:“Duy nhi liệu có gánh vác được không?”



Hộ bộ được cấp báo, La Tri Thu cũng biết, nhưng còn chưa kịp xem,“Thần chưa xem cùng.” Ông nói với Hưng Võ đế.



“Vậy ngươi từ đâu mà nhìn ra, rằng Duy nhi không có lòng vì dân?” Hưng Võ đế vẫn hỏi La Tri Thu:“Ngươi bận rộn, Duy nhi sẽ không có việc gì làm, chỉ ngồi ở Hộ bộ chờ cấp báo sao?”



La Duy ở một bên nghe đến ngây ngẩn cả người, lòng vì dân? Y là thần tử, thành thật làm việc cho thật tốt, nghĩa là có lòng vì dân sao?