Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 259 : Thẳng thắn

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


La Khải mở quyển sách, nhìn một chuỗi dài con số, chỉ trợn mắt cứng lưỡi.



“Chừng ấy tiền, đại ca có vừa lòng không?” La Duy hỏi.



La Khải nói:“Mấy năm nay lão bản tiêu cục là ngươi?”



La Duy nói:“Mọi chuyện đều là Hồng thúc làm, đệ chỉ góp chút tiền vốn.”



Hồng thúc vội lên tiếng:“Nếu không có Tam công tử, tiêu cục cũng không làm ăn thuận lợi đến thế.”



“Ngươi!” La Khải nhìn những con số khổng lồ trong sổ sách, hỏi La Duy:“Ngươi không biết quan viên triều đình không thể kinh thương sao? Ngươi cần nhiều tiền như thế để làm cái gì?”



La Duy nói:“Đệ nói rồi, tiêu cục lập ra dưới danh nghĩa của Hồng thúc. Về phần tiền, đại ca, chúng ta cần tính toán cho mai sau.”



“Về sau nhà chúng ta mở tiêu cục mà sống?” La Khải hỏi.



“Nếu không làm quan, mở tiêu cục cũng không tồi.” La Duy nói rồi liếc nhìn Hồng thúc.



Hồng thúc vội lui ra ngoài.



“Ngươi nói phụ thân có thể mất chức quan?” La Khải hỏi La Duy, chuyện Long Huyền hắn còn chưa kịp tiêu hóa, lúc này La Duy lại cho hắn một đòn cảnh cáo.



“Hiện tại triều cục thực loạn…” La Duy đè thấp thanh âm nói với La Khải:“Thái tử không phải là đại thụ để chúng ta dựa vào.”



“Thái tử cũng……”



“Hắn không phải đối thủ của Long Huyền.” La Duy nói thẳng:“Đại ca nên chuẩn bị tinh thần thái tử sẽ bại đi.”



La Khải nói:“Chuyện này cha chưa bao giờ nói.”



“Cha muốn bảo vệ thái tử.” La Duy nói:“Chỉ là trước khi đệ đi Bắc, đã tính đến tình huống xấu nhất của La gia, vạn nhất đệ không về được, đại ca……”



“Sao ngươi lại không về được chứ?” La Khải quát:“Đừng nói mấy câu ủ rũ thế anyf!”



“Đệ là nói vạn nhất.”
“Ngươi!” La Khải không ngờ La Duy có thể nói ra những lời như vậy, theo bản năng nhìn xuống hạ thân La Duy.



“Chuyện này đệ sẽ không nói bậy.” La Duy cười khổ nói:“Khi ở trong cung, bệ hạ vẫn sai thái y điều trị cho đệ, đống dược liệu này là để đệ có thể duy trì nòi giống.”



“Tâm mạch bị thương, mà không thể có con sao?” La Khải không tin:“Ngươi chỉ cần… chỉ cần tiết chế một chút, không phải… không phải là sẽ ổn thôi sao?” Nói xong lời này, La Duy không có phản ứng, La Khải đỏ mặt, nói chuyện anyf với đệ đệ, thật sự rất xấu hổ.



“Còn nữa…” La Duy lúc này cũng thẳng thắn nói với La Khải:“Đệ cũng không thích nữ nhân.”



La Khải vốn đang chống tay gối đầu nằm nghiêng, bị câu này của La Duy làm cả kinh, thân mình nhoáng lên một cái, thiếu chút nữa ngã xuống giường.



La Duy thần sắc như thường nói:“Đệ không thể nối dõi tông đường, cưới vợ cũng chỉ là hại người, cho nên đệ không thích nữ tử, cũng không phải chuyện gì xấu.”



“Ngươi…” La Khải lúc này nhớ kỹ lại, nghẹn nửa ngày, mới hỏi La Duy:“Ngươi có phải cùng… cùng Vệ Lam?”



“Vâng.” La Duy lên tiếng.



La Khải không biết mình có nên nổi giận hay không.



“Cho nên đại ca hãy chiếu cố Lam nhiều một chút.” La Duy mạnh mẽ nhìn La Khải.



La Khải hít một hơi thật sâu.



“Đại ca?” La Duy chưa hết hy vọng, vội kéo tay áo La Khải.



La Khải thiếu chút nữa không chống đỡ nổi mà mắng La Duy hồ nháo, nhưng nhìn ánh mắt tha thiết của La Duy, hắn có muốn nói nhiều hơn cũng không thể.“Biết rồi.” La Khải hàm hồ đồng ý với La Duy, nghĩ đến chuyện La Duy phải đi Bắc Yến, trái tim La Khải cũng không thể cứng rắn mãi, giúp La Duy dịch dịch góc chăn, nói:“Ngủ đi, ngày mai đại ca tiễn ngươi lên đường.”



“Vậy chuyện tiêu cục thì sao?”



“Ta sẽ quản thật tốt.” La Khải nói:“Đây cũng là tâm huyết của ngươi, không thể lãng phí.”



La Duy lúc này mới thả lỏng, chuyện cần giao đã giao hết, bên người lại là La Khải, y yên tâm nhắm mắt ngủ say.



La Khải trông coi cho La Duy, tâm phiền ý loạn, mở mắt thức trắng một đêm.