Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 268 : Vết thương khó lành

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


La Duy đang ngủ cũng thập phần không an ổn, hình như nói gì đó, nhưng Tư Mã Thanh Sa cố lắng nghe, cũng nghe không ra y đang nói những gì.



“Bệ hạ.” Tiền công công đứng ở bên ngoài bình phong.



“Vào đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.



Tiền công công bước qua bình phong, thứ đầu tiên đập vào mắt gã, là thi thể Tô mỹ nhân.



“Đem ra ngoài chôn.” Tư Mã Thanh Sa nói.



“Nô tài tuân chỉ.” Tiền công công lĩnh chỉ, giương mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa ngồi trên tháp, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn La Duy ngủ, bàn tay khi có khi không chỉnh lại mái tóc rối tung của La Duy.



“Còn có việc gì nữa?” Tư Mã Thanh Sa thấy Tiền công công đứng ì ra đấy không đi, liền quay lại hỏi.



Tiền công công nói:“Bệ hạ, không còn sớm nữa, nên rửa mặt chải đầu thôi.”



“Ừ.” Tư Mã Thanh Sa lại quay đầu nhìn La Duy.



Tiền công công chẳng còn cách nào, ôm lấy thi thể Tô mỹ nhân, lui ra ngoài.



“Tổng quản.” Ngoài tẩm điện, vài thái giám thấy Tiền công công ôm Tô mỹ nhân đi ra, đều vội vàng cúi mình, không dám nhìn.



Tiền công công ném thi thể Tô mỹ nhân xuống đất:“Mang ra ngoài, chôn đi.”



Mấy tiểu thái giám ở phía xa vội vàng tiến đến.



“Biết phải làm thế nào không?” Tiền công công giáo huấn:“Mang một cái chiếu đến, người phải xuống mồ bình an, nhớ chưa?”




Sở thái y đi một lát, Tiền công công lại đến, đứng ở bên giường nhìn La Duy.



Lão Vương thái giám vẫn sợ Tiền công công, đứng ở một bên tất cung tất kính.



“Sáng nay Tô mỹ nhân bị bệ hạ xử tử.” Tiền công công nói với lão Vương công công.



Một cung tần được sủng ái chết ở tẩm điện đế vương, việc này đã sớm truyền khắp toàn cung đình Bắc Yến, ngay cả lão Vương thái giám hầu hạ tội nhân ở lãnh cung cũng biết.“Nô tài cũng nghe nói, việc này là thật sao?” Lão Vương thái giám hỏi Tiền công công.



“Ngươi cũng đừng quản thật giả.” Tiền công công nói:“Sáng nay ở tẩm cung bệ hạ có ba người, trừ Tô mỹ nhân, thì chính là Cẩm vương gia và bệ hạ.”



Lão Vương thái giám nói:“Tổng quản còn có gì phân phó?”



Đối với lão Vương thái giám vụng về, Tiền công công cũng không mắng nữa:“Tô mỹ nhân chết, Cẩm vương gia lại bình an trở về, ngươi hiểu ý ta không?”



Lão Vương thái giám hỏi:“Tô mỹ nhân chết vì Cẩm vương gia?”



“Hỗn trướng!” Tiền công công mắng,“Ngươi không muốn sống nữa hả?!”



Lão Vương thái giám vội vàng quỳ xuống, nói:“Nô tài ngu dốt, xin tổng quản nương tay.”



“Tô mỹ nhân nhất định đã biết cái gì không nên biết.” Tiền công công trực tiếp nói với lão thái giám này: “Cho nên cái miệng của ngươi hãy ngậm chặt một chút, chuyện trong điện Ngưng Lộ chỉ truyền một chút ra ngoài thôi, thì cái đầu của ngươi cũng đừng hòng giữ lại!”



Lão Vương thái giám vội vã dập đầu nói vâng.



“Ngu xuẩn!” Tiền công công lại mắng một câu, phái một kẻ ngu dốt như vậy đến hầu hạ La Duy, hiện tại xem ra chẳng biết là đúng hay sai nữa.