Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 321 : Hầu hạ cả đời

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


“Ta đã nói ta là phế vật!” La Duy đột nhiên liền nổi nóng, không để ý chân đau, bật dậy trong lòng Vệ Lam, gỡ tay hắn ra,“Ngươi mặc kệ ta đi, chẳng phải sẽ không lo lắng nữa?”



Vệ Lam vội ôm La Duy vào lòng, dỗ dành:“Ta lỡ lời mà, ngươi đừng giận có được không? Ta cái gì cũng không bằng ngươi, nếu ngươi là phế vật, thì ta là cái gì cơ chứ?”



“Ngươi có thể đi lại, còn ta thì sao?” La Duy hỏi Vệ Lam:“Ta có thể làm cái gì?”



“Không phải ngươi đang bị thương sao?” Vệ Lam nói:“Khi vết thương lành sẽ không sao nữa.”



“Nếu què thì sao?”



“Không đâu.”



“Cho đến tận bây giờ vẫn chẳng có đại phu nào nói chân ta có thể khỏi!”



“Nhưng cũng chưa ai nói chân ngươi không thể lành.”



“Ngươi!” La Duy chán nản nói:“Ngươi lại định quanh co với ta? Nếu ta không đi lại được nữa thì làm sao bây giờ?”



Vệ Lam vỗ trán, đề tài này họ đã nói vô số lần suốt dọc đường đi, đến hôm nay vẫn còn nhắc lại.



“Ta không muốn làm người què!” La Duy lớn tiếng nói:“Cả đời nằm trên giường, ta còn không bằng……”



“Ngươi muốn thế nào hả?” Vệ Lam vội chặn lời La Duy:“Đã nói không có việc gì, chịu khó nghỉ ngơi sẽ tốt hơn thôi, công tử không tin ta thì cũng phải tin lời đại phu nói chứ. Tất cả đều do Tư Mã Thanh Sa hại, vậy ta đi giết hắn, để công tử hết giận nhé?”



Vệ Lam vừa nói muốn giết Tư Mã Thanh Sa, La Duy liền mất đi khí thế.



“Chỉ cần công tử nói một câu, ta sẽ đi ngay!” Vệ Lam nói.



“Ai!” La Duy thở dài một hơi, lí nhí,“Ta chỉ đang phiền muộn, ngươi đừng để ý đến ta.”




Tiểu nhị hôm qua nhìn thấy Vệ Lam, vội chào hỏi hắn:“Khách quan dậy rồi ạ?”



“Vẫn còn than sao?” Vệ Lam gật đầu chào tiểu nhị rồi hỏi:“Ta cũng muốn có thêm một ít trong phòng.”



Tiểu nhị vôi đổ than trong xe ra, nói với Vệ Lam:“Than ở chỗ này cả, khách quan cứ việc lấy, có cần tiểu nhân mang than vào phòng không?”



“Không cần.” Vệ Lam cự tuyệt ý tốt của tiểu nhị, La Duy vẫn đang ngủ, hắn không muốn ai quấy rầy La Duy.



Tiểu nhị bớt việc, đương nhiên cầu còn chẳng được, liền đưa que gắp than cho Vệ Lam.



Vệ Lam vừa gắp than, vừa hỏi tiểu nhị:“Hôm nay chúng ta định lên đường, trên đường có dễ đi không?”



Tiểu nhị vội đáp:“Khách quan, đường thì vẫn có thể đi, nhưng tuyết rơi quá lớn, không biết lúc nào sẽ lấp đường, hay là ngài ở thêm mấy ngày đi.”



“Chúng ta vội về nhà.” Vệ Lam nói:“Có thể đi thì đi thôi.”



Tiểu nhị cũng không cố giữ khách, nói:“Vậy lát nữa tiểu nhân dắt ngựa cho ngài.”



Vệ Lam lại nói tạ ơn, mang than hồng vào phòng.



La Duy vẫn chưa tỉnh, đã đến giữa trưa, Vệ Lam bế y lên xe ngựa, y cũng chỉ mơ hồ than thở một đôi câu.



“Khách quan đi đường cẩn thận ạ.” Tiểu nhị ra tiễn Vệ Lam.



Vệ Lam vội vàng đánh xe xuất phát trong gió tuyết.



“Đúng là hiệp khách hành tẩu giang hồ!” Mấy tiểu nhị đứng ở trước cửa nhìn theo Vệ Lam, trong đó một người còn cảm khái:“Nhìn động tác đã thấy nhanh nhẹn hơn người thường rồi!”