Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 332 : Sáng sớm
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Trận chiến giữa Đại Chu và Bắc Yến lần này, hai bên giằng co tại Thiên Thủy Nguyên hơn nửa năm, cuối cùng quân Bắc Yến phải rút lui khỏi Thiên Thủy Nguyên thì mới kết thúc. Sau khi lên ngôi, đây là lần đầu Long Huyền ra trận, tuy rằng không đoạt lại được tro cốt của La Duy, nhưng trên thực tế thì xem như thắng lợi. Ít nhất Đại Chu sau này tái khởi công làm đường sông ở giữa thành Ô Sương và hoang mạc Vân Quan này, tái hiện lại một Giang Nam từ vài thế kỷ trước, không lo quân Bắc Yến thỉnh thoảng gây rối nữa.
Long Huyền từ Vân Quan về thượng đô, liền tiếp kiến sứ thần Đông Thương tại điện Trường Minh. Ngày kế, Bình Chương đế Long Huyền liền hạ chiếu, gả công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu cho hoàng đế Dương Nguyên Tố của Đông Thương. Sau khi tin tức truyền vào Đông Thương, Nguyên Tố đế cũng hạ chiếu, đồng ý lập công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu làm bình hậu, ngang hàng với hoàng hậu của gã. Đến lúc này, Đại Chu và Đông Thương kết làm đồng minh.
Tư Mã Thanh Sa vì đối kháng đồng minh Đại Chu và Đông Thương, rất nhanh đã âm thầm nâng đỡ hoàng thất Nam Chiếu, Gia Ninh thái tử vốn không vững ngôi vị nhờ cung biến mà lên ngôi, công chúa Ngưng Tuyết của Bắc Yến lập tức được gả tới làm chủ hậu cung Nam Chiếu. Sau Tư Mã Thanh Sa hạ chiếu phế hậu, cưới Hoa Nhan công chúa của Nam Chiếu. Bắc Yến và Nam Chiếu từ đây kết thành quan hệ đồng minh.
Một hồi chinh chiến thiên hạ lập tức nổ ra, các nước không một ai may mắn thoát khỏi.
Mà khói thuốc súng chiến tranh thổi quét toàn bộ thiên hạ này không hề lan tới thung lũng Thanh Sơn.
La Duy ở trong này cùng Vệ Lam, hai người làm bạn, ngày qua ngày, bất giác đã hai năm.
La Duy vừa tỉnh ngủ, Vệ Lam bên cạnh đã sớm rời giường đi làm ruộng, quần áo La Duy được hắn đặt ngay ngắn bên giường. La Duy vẫn nằm trên giường một lát rồi mới chậm ra khỏi chăn. Mặc quần áo, xuống giường, đẩy cửa nhà gỗ, kinh ngạc nhận ra, chỉ trong một đêm mà cây du đồng đã nở trăm ngàn cánh hoa, những bông hoa năm cánh trắng muốt chi chit đầu cành, trên sân trước nhà cũng trải một thảm hoa.
La Duy nhìn đồng hoa trong giây lát, rồi mới vào bếp, làm điểm tâm cho Vệ Lam và đun chút nước cỏ linh chi. Làm vài món đơn giản, La Duy ăn sáng qua loa, rồi vội vàng ra sân sau cho gà ăn. Mấy con gà mái này là Vệ Lam mua từ Tuyên Châu về, được hai người nuôi lớn từng chút từng chút một, tổng cộng mười lăm con, mỗi một con đều ăn rất khỏe, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẻ mỗi ngày một trứng. La Duy và Vệ Lam ăn không hết, thì có thể mang trứng gà xuống thành Tuyên Châu bán, đổi chút bạc vụn mang về. Vệ Lam ban đầu sợ La Duy mệt, không muốn nuôi gà, bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng La Duy thích vậy, hắn cũng chỉ có thể chiều ý La Duy.
Chuồng gà không có gì bất ngờ xảy ra, La Duy lấy được mười lăm trứng gà, đám gà mái vây quanh La Duy kêu không ngớt.
“Đừng nóng vội.” La Duy cẩn thận đặt trứng gà trong rổ, rồi mới bỏ thức ăn vào máng ăn cho gà, vừa làm vừa nói với đàn gà mái:“Đứa nào cũng có, đừng tranh giành, cứ từ từ mà ăn.”
La Duy ngồi xuống bên cạnh Vệ Lam:“Nếu ở bên ngoài thì chúng ta đã là địa chủ rồi.”
“Địa chủ?”
“Ừ, hay là mướn người làm thuê.” La Duy nói:“Ngươi vất vả một mình làm gì?”
Vệ Lam uống bát canh La Duy đưa tận tay hắn:“Vất vả gì đâu, một ngày nhiều thời gian như vậy, trừ việc hầu hạ ngươi, thì ta cũng chỉ hầu hạ chỗ này thôi.”
La Duy cười híp mắt, cầm bánh bao ăn:“Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có ngươi hầu hạ ta sao? Ta không hầu hạ ngươi chắc?”
Vệ Lam liền cười nói:“Phải, công tử gia hầu hạ rất tốt, buổi tối về nhà ta sẽ thương ngươi hết mình.”
“Cút đi!!!” La Duy cười mắng một câu, gắp một miếng thịt nhét vào miệng Vệ Lam:“Sao bây giờ cái gì ngươi cũng nói được thế? Ngày xưa Lam của ta là người thành thật cơ mà.”
Vệ Lam ăn thịt kho La Duy làm, khẩu vị La Duy rất nhạt, nhưng đồ ăn nấu riêng cho Vệ Lam thì sẽ đều cho thêm một chút muối, để hợp khẩu vị hắn hơn.“Ta lúc nào chả là người thành thật.” Vệ Lam cũng múc cho La Duy một bát canh, bưng bát đến tận miệng La Duy:“Nhưng thành thật quá sẽ bị công tử bắt nạt.”
La Duy vừa nghe Vệ Lam nói hắn sợ bị y bắt nạt, miếng canh uống vào miệng suýt nữa phun ra, người này bây giờ còn học được cách vẽ rắn thêm chân, càng ngày càng mặt càng dày.