Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 334 : La Duy, vì sao ngươi không đến?
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Điện Trường Minh đổi chủ, giữa màn đêm, có vẻ còn tĩnh lặng hơn so với khi chủ nhân trước còn ở đó. Long Huyền nói, ban đêm trong hoàng cung người người đều buồn ngủ, đốt nhiều đèn như thế để cho ai xem? Từ đó về sau, ánh đèn trong hoàng cung Đại Chu vào ban đêm giảm một nửa so với thời Hưng Võ hoàng đế. Hoàng cung không hề có đèn đuốc sáng trưng, bóng tối càng dễ dàng nuốt chửng con người vào trong đó.
Long Huyền vừa tỉnh lại, giữa tẩm cung tầng tầng lầu các, phía xa kia, dường như có bóng người vụt lao qua.
“La Duy?!” Long Huyền hét to một tiếng, đuổi theo bóng người vừa lướt qua kia. Trong ánh đèn mờ nhạt, Long Huyền xốc từng tấm rèm che, gọi to cái tên La Duy.
“Bệ hạ!” Phúc Vận nghe tiếng Long Huyền kêu trong điện, vội đẩy cửa bước vào.
Long Huyền chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thấy Phúc Vận đi đến, liền lớn tiếng nói:“Đốt đèn, đốt hết đèn ở điện này lên!”
“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội mang theo mấy tiểu thái giám, đốt hết đèn ở điện Trường Minh lên.
Long Huyền lúc này đã dạo qua một vòng tẩm cung rộng lớn, nhưng nào có bóng dáng La Duy?
Phúc Vận phất tay ra hiệu để các tiểu thái giám lui xuống.
Long Huyền đứng phía trước cửa sổ, ánh trăng bàng bạc, bóng cây lắc lư, dường như có bóng người đứng đó.
“Bệ hạ?” Phúc Vận thật cẩn thận đi tới phía sau Long Huyền:“Vẫn còn lâu mới đến giờ lâm triều, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi ạ.”
Long Huyền đẩy mạnh cánh cửa, một cánh chim hoảng hốt bay lên.
“Bệ hạ, ban đêm gió lạnh.” Phúc Vận khuyên Long Huyền:“Ngài nên nghỉ một lát đi.”
“Ai cũng nói người ta sau khi chết, hồn sẽ tìm về báo oán.” Long Huyền vẫn đứng cửa sổ mở rộng, nói với Phúc Vận:“Vì cái gì La Duy không đến tìm trẫm? Y không hận trẫm sao?”
Phúc Vận vội quỳ trên mặt đất:“Bệ hạ, ngài là vạn thừa tôn sư, có long khí hộ thể, Cẩm vương gia kính ngài còn không kịp, sao y có thể có thù hận với ngài?”
“Y luôn luôn hận trẫm.” Long Huyền đứng bất động:“Người ta nói linh hồn sợ ánh sáng, ban ngày trẫm không có cách nào, nhưng buổi tối trong cung đã tắt nhiều đèn như vậy, vì sao y còn chưa đến?”
“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ đáp lời.
Chúng thần phía sau không ai lên tiếng. La Tri Thu xin từ chức trước khi tiên đế lâm chung, nhưng sau khi Long Huyền lên ngôi, vẫn không đồng ý cho La Tri Thu rời thượng đô về cố hương U Yến, nói rằng thượng đô có thái y, có thể dễ dàng tới phủ chăm sóc ông. Chúng thần ai cũng biết lời này chỉ là cái cớ, hai đứa con trai La gia còn cầm binh, La Tướng có lẽ chỉ là con tin trong tay Long Huyền. Có đại thần ngầm bất bình thay La Tri Thu, vất vả một đời vì Đại Chu, vậy mà nay phải hưởng tuổi già trong tướng phủ, có khác gì tù giam lỏng chứ? May mà Long Huyền chỉ không cho La Tri Thu ra khỏi phủ, còn những mặt khác đều đối xử tử tế, như vậy mới không có quá nhiều người bất mãn thay La Tri Thu.
Long Huyền cùng chúng thần bàn chuyện trong điện Trường Minh một lát, Phúc Vận đã mang bữa trưa lên.
“Các ngươi dùng bữa đi.” Long Huyền nói với đám người Tạ Ngữ.
Chúng thần cảm tạ hoàng ân, rồi bắt đầu dùng bữa.
“Bệ hạ.” Phúc Vận bước lên gắp thức ăn cho Long Huyền.
“Không cần.” Long Huyền chẳng muốn ăn chút nào, đứng lên bước về điện.
Chúng thần nhìn nhau, đều không biết bữa cơm này nên ăn hay không đây.
Phúc Vận đưa đoàn người Tạ Ngữ tới nơi, rồi vội vàng đuổi theo Long Huyền vào điện.
“Ăn đi.” Tạ Ngữ nói với mọi người, Long Huyền tâm tình không tốt, hắn đương nhiên nhìn ra được, nhưng Tạ Ngữ không muốn quan tâm quá nhiều về Long Huyền. Tạ Ngữ cũng có sự kiên trì của bản thân, nếu thực lòng không để ý, hắn sẽ không giả vờ quan tâm nổi, cũng không muốn giả vờ.
“Bệ hạ, hay là gọi thái y?” Trong điện, Phúc Vận lớn gan khuyên Long Huyền.
“Chuẩn bị ngựa.” Long Huyền mặc kệ Phúc Vận, ngồi im một lát rồi lệnh cho gã.
“Ngài muốn đi đâu ạ?” Phúc Vận hỏi.
“Tới chùa Hộ Quốc.” Long Huyền đứng dậy nói:“Trẫm muốn gặp Phất Y!”