Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 337 : Trưởng tử Long Tiêu
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
Long Huyền không nhìn Phất Y Đại Sư nữa, hắn cảm thấy rốt cục mình cũng tìm ra đáp án rồi.
Ánh nắng sau giờ Ngọ ngoài Phật đường hơi chói mắt, Phất Y Đại Sư đứng ngoài cửa, nhìn xe ngựa của Long Huyền đi xa. Có một số việc dường như không thể tránh khỏi, Phất Y Đại Sư ngẩng đầu nhìn trời cao, hôm nay bầu trời thượng đô vạn dặm không mây.
“Là Lạt Ma (Phật sống)!”
“Ông ta chính là Phất Y Đại Sư sao?”
……
Các thiện nam tín nữ ngoài cổng chùa miệng vẫn đang xác định thân phận của Phất Y Đại Sư, nhưng cơ thể lại bất giác quỳ gối trước ông.
“Hãy trở về hết đi.” Phất Y Đại Sư nói với các thiện nam tín nữ, rồi xoay người bước vào trong.
Các tăng lữ đóng cổng chùa, trong tức khắc, bên trong bên ngoài dường như là hai thế giới khác nhau.
“Đại Sư!” Có tiểu tăng ở phía sau hỏi Phất Y Đại Sư:“Vì sao ngài lại đuổi họ về? Bọn họ đến bái Phật tổ thì có chỗ nào sai?”
“Có tâm bái Phật, không bằng tu tâm.” Phất Y Đại Sư nói:“Cho dù có đầy trời thần phật, nhưng phàm nhân lại quá nhiều, thần phật có thể lo cho mấy người đây?”
Tiểu tăng nói:“Cửa Phật từ bi, Đại Sư nói vậy là có ý gì?”
“Đúng vậy, cửa Phật từ bi…” Phất Y Đại Sư nói một câu, rồi chậm rãi đi xa.
Tiểu tăng đứng yên tại chỗ, nhớ lại lời Phất Y Đại Sư nói, nhưng mãi không hiểu nổi.
Long Huyền về cung, trong điện Trường Minh, Tạ Ngữ và các đại thần vẫn đang chờ hắn.
“Phi tần hậu cung không thể vào điện Trường Minh.” Thường thị hoàng hậu sửa sang lại quần áo cho Long Tiêu:“Lời này cũng không được nói trước mặt phụ hoàng, nếu không thì con cứ chờ bị phạt đi.”
“Vâng…” Long Tiêu nhăn nhó đáp.
“Lát nữa phụ hoàng hỏi cái gì, thì con trả lời cái đó, không được nói lung tung khiến phụ hoàng nổi giận.” Thường thị hoàng hậu dặn hoàng nhi:“Nếu không biết, thì hãy nói với phụ hoàng rằng con sẽ cố gắng học hỏi, để sau này phụ hoàng hỏi lại, nhất định con sẽ trả lời được.”
Long Tiêu gật đầu, kỳ thật những lời này ngày nào mẫu hậu cũng nói với nó, nhưng khi đứng trước phụ hoàng, thì chẳng lần nào có tác dụng.
“Nào, mẫu hậu đưa con ra ngoài.” Thường thị hoàng hậu thầm lo lắng, nhưng lại không dám để Long Tiêu nhìn ra, trên mặt vẫn mang theo vẻ tươi cười.
Long Tiêu bị Thường thị hoàng hậu nắm tay dẫn ra khỏi điện Phượng Nghi.
Ngoài điện Phượng Nghi, các thái giám ở điện Trường Minh đang chờ Long Tiêu.
“Mẫu hậu, người nhớ chờ hài nhi trở về.” Đi được mấy bước, Long Tiêu đáng thương quay lại nói với Thường thị hoàng hậu.
“Biết rồi.” Thường thị hoàng hậu cười nói:“Con phải trả lời được câu hỏi của phụ hoàng đấy.”
“Đi!” Đại thái giám hô.
Long Tiêu đi về phía điện Trường Minh, đi một lúc còn quay đầu nhìn Thường thị hoàng hậu đứng trước cửa điện Phượng Nghi.
Thường thị hoàng hậu biết, Long Tiêu như vậy, nếu truyền đến tai Long Huyền, thì chắc chắn nó sẽ biến thành một kẻ vô dụng. Phải nhẫn tâm, đúng lúc Long Tiêu chăm chú nhìn, Thường thị hoàng hậu lại xoay người bước vào điện Phượng Nghi, sai người đóng cửa điện.
Long Tiêu thấy cửa điện Phượng Nghi đóng lại, bản thân chẳng còn gì để trông cậy nữa, đành mang theo khuôn mặt nhỏ bé ủ rũ mà đi tiếp. Mỗi lần phải đi gặp phụ hoàng, nó đều rất hâm mộ hai tiểu đệ đệ, tuy rằng chúng không do mẫu hậu sinh ra, nhưng chúng không cần tới gặp phụ hoàng, giống như phụ hoàng chẳng bao giờ tới gặp hai đứa, như vậy thật tốt biết bao nhiêu! Vì sao nó không thể như vậy? Cữu cữu từng nói với nó, phụ hoàng nó không nhớ hai đệ đệ, chỉ có Long Tiêu là trưởng tử quý giá nhất nên phụ hoàng mới nhớ thôi. Hiện tại Long Tiêu cứ nhớ tới những lời này là lại muốn khóc, nó không cần phụ hoàng nhớ rõ nó mà!