Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 343 : Hoa mộc

Ngày đăng: 19:37 20/04/20


Người trong sân nhìn Long Huyền, không hiểu tại sao chỉ là một thân cây mà lại khiến người này lớn tiếng thế.



Hai người thợ không nhìn thấy Long Huyền, bị tiếng kêu của hắn làm giật mình, nhìn về phía ba người, vội vàng ngừng tay, lui qua một bên.



“Bệ hạ?” La Tri Thu hỏi Long Huyền:“Cây này có vấn đề gì sao?”



“Trẫm nhớ La Duy rất thích cái cây này.” Cảm xúc của Long Huyền vẫn chưa ổn định, đứng dưới cây du đồng suýt nữa bị cưa đổ, nhìn La Tri Thu trách mắng: “Sao ngươi lại cho người chặt nó? Ngươi cũng không định giữ lại cái sân này phải không?!”



La Tri Thu nhìn quanh.



Long Huyền cũng nhìn quanh sân, vừa nhìn, lửa giận trong bụng Long Huyền đã không thể nén nữa, hoa cỏ đều bị cày xới, cửa sổ bị tháo hết ra, bên trong phòng lại rỗng tuếch, La Tri Thu thật sự muốn hủy chỗ này sao.“Vì sao ngươi lại làm như vậy?” Long Huyền nén tức giận hỏi La Tri Thu.



La Tri Thu thở dài, vươn tay sờ sờ vỏ cây du đồng, khẽ nói: “Tiểu Duy kỳ thật không thích hoa cỏ, tất cả đều là do trước kia vì để dưỡng tính tình cho nó, nên lão thần mới sai người trồng cây cối ở đây.”



“Vì sao bây giờ lại chặt đi hết?” Long Huyền hỏi.



“Tiểu Duy đã không còn ở đây nữa, lão thê mỗi ngày đều đến sân này nhìn quanh, nhìn một hồi rồi lại khóc một hồi, thấy cảnh mà thương tình.” La Tri Thu nói: “Vợ chồng lão thần đều già rồi, sửa lại chỗ này có sẽ khiến mọi người sống thoải mái hơn, không lâu nữa chúng thần cũng sẽ xuống đất gặp Tiểu Duy rồi.”



Long Huyền nghe La Tri Thu nói vậy, trong lòng nặng nề đến không thở nổi,“La Duy thật sự đã chết?” Hắn hỏi La Tri Thu: “Ngươi cho rằng La Duy đã chết?”



La Tri Thu kinh ngạc nhìn Long Huyền: “Cẩm vương đã qua đời, chuyện này hẳn là bệ hạ phải rõ hơn lão thần chứ?”




“Không cần.” Long Huyền không cần Phúc Vận hầu hạ hắn, chỉ nói:“Hôm nay ngươi ở lại đây, những thứ kia phải mang về không thiếu một thứ gì.”



Phúc Vận nhìn xung quanh, thấy người La phủ lúc này đã ở xa bọn họ, liền đến gần Long Huyền, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, đã xử lý xong người ở điện Trường Minh, bệ hạ không cần nô tài trở về sắp xếp lần nữa sao?”



“Việc này không cần ngươi lo.” Ánh mắt Long Huyền đột nhiên mãnh liệt,“Có phải trẫm không rời ngươi được hay không?”



Phúc Vận thiếu chút không đứng vững nổi, vội cúi người trước Long Huyền: “Là nô tài lắm miệng, nô tài đáng chết.”



Long Huyền xoay người bước đi, trong lòng chợt lóe lên sát niệm với Phúc Vận, kẻ nô tài này có nên giữ lại? Long Huyền thầm nghĩ, chuyện Phúc Vận biết cũng quá nhiều rồi.



Phúc Vận thực hận vì sao mình lại nói ra câu đó, các thái giám cung nhân kia hầu hạ Long Huyền trong điện Trường Minh đã lâu, nói giết liền giết, vậy thì bản thân mình trong mắt chủ tử có bao nhiêu đáng giá chứ? Phúc Vận chăm chú nhìn người trong La phủ, rồi tự tát mình một cái.



La Tri Thu nhìn hết một màn này, một câu cũng không hỏi nhiều, chỉ cung kính đưa Long Huyền ra trước cửa lớn La phủ.



“La Tướng.” Long Huyền định đi, đột nhiên lại ngoắc La Tri Thu đến gần, khẽ thì thầm: “Vừa rồi hình như trẫm chưa nói rõ.”



La Tri Thu đáp: “Bệ hạ cứ nói.”



“Không phải trẫm cảm giác La Duy chưa chết…” Long Huyền nói: “Mà là cho rằng y chưa hề chết.”