Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 345 : Huynh đệ thiên luân
Ngày đăng: 19:37 20/04/20
La Tri Thu trong thư phòng rốt cuộc ngồi không yên, đứng dậy đi đi lại lại.
Tạ Ngữ ngồi bất động, dù vẫn có thể ngồi được nhưng Tạ Ngữ cũng không dám tự cho là định lực của mình đã thắng lão sư. La Duy dù sao cũng là nhi tử của La Tri Thu, quá lo lắng sẽ rối loạn, những lời này đặt trên người ai cũng đúng.
“Ta sẽ phái người đi tìm hai đứa nó.” La Tri Thu đi lại trong thư phòng hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Có lẽ Tiểu Duy không cẩn thận để lộ hành tung, khiến người ta phát hiện.”
“Không được!” Tạ Ngữ vội vàng nói: “Nếu đây chỉ là phép thử của bệ hạ? Lão sư phái người đi tìm, không phải càng khiến bệ hạ xác định rằng Vân Khởi chưa chết sao?”
La Tri Thu lại rối loạn, Tạ Ngữ nói có lý, ông không thể phái người đi tìm La Duy và Vệ Lam, sẽ làm hại đến hai đứa nó.
Tạ Ngữ tiến đến đỡ La Tri Thu: “Lão sư, người ngồi xuống đã, người càng sốt ruột lại càng nghĩ không thông đâu.”
“Cũng chẳng biết Tiểu Duy đang ở nơi nào!” La Tri Thu vội la lên: “Nếu hành tung chúng nó bại lộ thì làm sao đây?”
Tạ Ngữ kiên quyết đỡ La Tri Thu ngồi xuống: “Con cảm thấy bệ hạ chỉ đang thử thôi, nếu hắn thật sự biết hành tung của Vân Khởi, thì hắn sẽ trực tiếp bắt người về, cần gì phải đến tướng phủ nữa?”
“Đêm nay…” La Tri Thu nói: “Đêm nay ta có nói sai điều gì không?”
“Lão sư sai người sửa chỗ của Vân Khởi ở, xem ra đã làm đúng.” Tạ Ngữ nói: “Ít nhất khiến bệ hạ không thể khẳng định suy đoán của hắn, cho nên trước khi đi hắn mới dọa lão sư một lần.”
“Vậy hắn cho xây Y Cẩm viên là có ý gì? Cũng để thử ta?”
La Tri Thu nghe xong sửng sốt, ông nghĩ mãi không ra, nhưng ông cũng tuyệt đối không dám nghĩ Long Huyền có tâm tư gì khác lạ với La Duy.
Tạ Ngữ xong, biết không thể im lặng, liền liều mạng nói tiếp: “Hắn tìm Vân Khởi vì cái gì? Để người trong thiên hạ biết hắn hết lòng vì huynh đệ mình, để họ không còn nghi ngờ việc hắn giết huynh đệ? Nay còn có bảy vị vương gia, đủ để cho hắn làm một ca ca tốt, vì sao hắn phải bám lấy Vân Khởi không buông? Dụ vương là huynh đệ cùng mẹ của hắn, hắn lại vì Vân Khởi mà đánh người này, liệu có thể thông suốt hay không? Lão sư, đây không phải là con tưởng tượng đâu, con thực sự cảm thấy tâm tư của bệ hạ có gì đó khác lạ.”
“Đủ rồi.” La Tri Thu không nghe nổi nữa, hiện tại đầu óc ông càng rối loạn, tay chân cứng đờ, muốn động đậy cũng không động đậy được.
“Ngay cả cây cối trong sân của Vân Khởi cũng giữ lại…” Tạ Ngữ nói đến nơi đây thì không thể nói hết lời, Long Huyền cố chấp với La Duy, khiến Tạ Ngữ cảm thấy sợ hãi. “Lão sư với Vân Khởi là tình cha con, lão sư có thể làm như bệ hạ sao? Con tin rằng đại ca và nhị ca với Vân Khởi cũng là huynh đệ tình thâm, nhưng liệu bọn họ có thể làm như thế không? Thậm chí con còn hoài nghi, bệ hạ nói muốn đánh trận này với Bắc Yến để lấy tro cốt Vân Khởi, đây không phải chỉ là một cái cớ, có lẽ hắn thật sự muốn mang tro cốt Vân Khởi về.”
La Tri Thu uống hết một ly trà lạnh, mới thở hắt một hơi, “Chờ khi bệ hạ xây cái Y Cẩm viên kia thì ngươi lại nói như vậy đi. Minh Viễn, bọn họ là huynh đệ, có luật trời, ngươi muốn Tiểu Duy trở thành tội nhân thiên cổ của Long thị hay sao?”
“Có liên quan gì đến Vân Khởi ạ?” Tạ Ngữ nói: “Là do bệ hạ có tâm tư khác lạ, người có tội phải là bệ hạ chứ?”
“Minh Viễn!” La Tri Thu cúi đầu quát Tạ Ngữ,“Người ngươi đang nói chính là quân vương ngươi phụ tá đấy!”
Tạ Ngữ kéo kéo áo, khó chịu nhìn vách tường đối diện.
“Ngươi để ta suy nghĩ kỹ lại đã.” La Tri Thu thấy Tạ Ngữ không mở miệng, lúc này mới có thể buông lỏng một chút: “Những lời ngươi vừa nói, ta sẽ coi như chưa từng nghe thấy.”
“Vân Khởi nhất định không thể bị bệ hạ tìm thấy!” Tạ Ngữ cường điệu nói: “Nếu y lại rơi vào tay bệ hạ, lão sư, người xem đi, Đại Chu chúng ta tất lại sinh ra một hồi đại loạn!”