Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 350 : Gió thu đêm lạnh
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Nhìn người nhà mình bị ép quỳ trong sân, mấy ông lão đều run run nhìn sắc mặt Long Huyền.
“Ta cho các ngươi tự chọn.” Long Huyền đứng ở bậc thang trước cửa, nói với mấy ông lão: “Các ngươi muốn bảo vệ Nam ca nhi và Phó ca nhi, hay là bảo vệ người nhà mình?”
“Nam ca nhi rốt cuộc đã phạm tội gì?!” Vệ lão hán là người to gan nhất trong mấy ông lão, lúc này cũng đã run run, nhưng là tức giận đến phát run, lão không tin người trẻ tuổi như Vệ Lam và La Duy lại phạm tội lớn không thể tha thứ.
“Chuyện triều đình ta cũng phải kể với mấy lão già các ngươi sao?” Long Huyền hỏi Vệ lão hán.
“Rốt cuộc ngài là ai?” Vệ lão hán hỏi Long Huyền: “Nam ca nhi đắc tội ngài ra sao?”
Long Huyền liếc nhìn binh lính trong sân.
Một binh lính giơ tay chém xuống, một lão phụ nhân lập tức rơi đầu.
Trong viện ầm vang tiếng kêu kinh hãi, người lớn kêu, trẻ con khóc, mấy lão phụ nhân ngất lịm đi. Có người lớn biết nghĩ, sau khi phục hồi tinh thần liền lấy tay che mắt trẻ con.
“Lão ca ca!” Vệ lão hán nghe phía sau có ông bạn già hô lên, vội quay đầu nhìn, liền thấy lão tộc trưởng chết ngất nằm trên mặt đất.
Lão phụ nhân bị chém rơi đầu chính là lão thê của lão tộc trưởng, đã cùng lão tộc trưởng đi qua gian khó cả cuộc đời, đột nhiên âm dương xa cách. Lão tộc trưởng sau khi được mấy lão già đánh thức, chỉ vào Long Huyền, miệng há to, thân mình nghiêng ngả, rồi vội vã lìa đời.
Nhìn thấy phu thê lão tộc trưởng lần lượt tạ thế, Long Huyền thờ ơ nói với mấy lão già: “Đừng nói là tất cả người ở đây, cho dù là cả thành Tuyên Châu này, ta muốn giết thì sẽ giết được thôi. Chọn nhanh lên, sự kiên nhẫn của ta có hạn.”
Tính mạng người cả thành, so với tính mạng hai người trẻ tuổi trong thung lũng, bên nào nặng bên nào nhẹ, kỳ thật không cần nghĩ quá nhiều thời gian.
Long Huyền nhìn Vệ lão hán cúi đầu đứng trước mặt mình, lạnh nhạt nói: “Phiền lão nhân gia tới thung lũng một chuyến, mời Nam ca nhi đến cho ta.”
Phúc Vận tiến đến, nhét một ấm nước vào tay Vệ lão hán.
“Trên đường về thành, ngươi phải để Vệ Lam uống hết nước trong ấm này.” Long Huyền lệnh cho Vệ lão hán.
“Ngươi, ngươi muốn hạ độc Nam ca nhi?!” Vệ lão hán thiếu chút nữa ném cái ấm đi.
“Đây là chút lòng thành của con và Lam.” La Duy nhét giỏ trứng gà vào tay Vệ Lam, nhìn Vệ lão hán nói: “Đại gia, người cũng rất đau lòng phải không?”
Vệ lão hán hiện tại hận mình không thể chết ngay đi, không thể được, đây không phải là tính mạng của một mình lão, ở đó còn có rất nhiều người. “Sao lại không thương tâm được chứ?” Lão nói với La Duy: “Người đột nhiên biến mất, không thể tin được…” Vệ lão hán nói rồi đưa tay lau nước mắt.
“Người chết không thể sống lại.” La Duy vội vàng khuyên nhủ: “Ngài đừng quá thương tâm, ngài vừa mới nói, con người rồi ai cũng sẽ có một ngày như vậy mà.”
“Đúng vậy, không thương tâm.” Vệ lão hán bước về phía xe ngựa,“Thương tâm thì có ích gì đâu?”
Vệ Lam đến trước mặt La Duy: “Ở nhà một mình phải cẩn thận, ngày mai trời sáng, ta sẽ nhờ người đón ngươi vào thành.”
“Yên tâm đi.” La Duy giúp Vệ Lam sửa lại xiêm y,“Đường núi ban đêm khó đi, ngươi phải cẩn thận đấy.”
“Đại gia có thể đánh xe đến một mình, chẳng lẽ ta không bằng ngài ấy sao?” Vệ Lam nở nụ cười.
“Hừ!” La Duy đánh nhẹ Vệ Lam,“Ngươi còn cười cái gì? Để đại gia thấy là không hay đâu.”
“Biết rồi.” Vệ Lam đáp lời La Duy, xoay người bước lên xe ngựa, ngồi ở phía trước.
“Cẩn thận đấy!” La Duy đứng dưới xe dặn dò.
“Ngươi quay về ngủ tiếp đi.” Vệ Lam cũng dặn dò La Duy: “Sáng mai, ta sẽ nhờ người đón ngươi vào thành, lúc đi nhớ phải mặc nhiều quần áo đấy.”
“Ừ.” La Duy nhìn Vệ Lam gật đầu nói: “Ta biết rồi.”
“Ta đi đây.”
“Ừ.”
La Duy đứng phía ngoài hàng rào trúc, nhìn xe ngựa của Vệ Lam dần khuất xa. Gió đêm thật lớn, La Duy đột nhiên cảm thấy rất lạnh, buốt tận trong xương tủy, khiến y khẽ rùng mình.