Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 354 : Giữ lại nhà của con và Lam

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Thành Tuyên Châu hiện đã khôi phục như bình thường, để người tùy ý ra vào, trên đường cũng dán mấy công văn có ấn của quan phủ, cho phép cửa hàng mở cửa buôn bán, tất cả mọi việc trở về như cũ. Nhưng chẳng ai dám ra ngoài, chỉ cần kẻ ở lại trong căn nhà lớn của Hương Dũng chưa đi, thì trong lòng mọi người vẫn luôn lo sợ.



Vệ lão hán chưa từng gian nan như những ngày qua, ông định tới căn nhà lớn kia hỏi thăm một chút về tình hình hai ca nhi, nhưng ông không có dũng khí để dừng lại trước cửa.



Hôm nay Vệ lão hán lại đứng trước cửa, đi qua đi lại mấy lần, nhưng vẫn không dám dừng lại.



Một tiểu thái giám chạy ra khỏi cửa, lập tức chạy về phía Vệ lão hán.



Vệ lão hán theo bản năng định chạy trốn.



“Lão nhân gia!” Tiểu thái giám thấy Vệ lão hán định chạy, vội la lên: “Ngài chờ một chút, vương gia muốn gặp ngài.”



Vệ lão hán nghe nói thế thì chạy thật. Vương gia? Ông làm gì quen vương gia nào? Vương gia này… đừng nói chính là kẻ điên giết người mấy hôm trước chứ?



“Phó ca nhi muốn gặp ngài!” Tiểu thái giám thấy Vệ lão hán chạy vắt chân lên cổ, vội nói với theo.



Ba chữ “Phó ca nhi” khiến Vệ lão hán dừng chân.



Tiểu thái giám chạy tới trước mặt Vệ lão hán: “Ngài theo con vào trong nào.”



“Phó ca nhi muốn gặp ta?” Vệ lão hán hỏi: “Ngươi không gạt ta chứ?”



“Con lừa một ông già làm cái gì?” Tiểu thái giám nói: “Ngài mau vào với con.”



“Thế Nam ca nhi đâu?” Vệ lão hán đi theo tiểu thái giám hỏi.



“Con chỉ là một nô tài.” Tiểu thái giám nói: “Có chuyện gì thì ngài cứ hỏi chủ tử con.”



Câu này khiến Vệ lão hán lại không dám đi tiếp: “Phó ca nhi là chủ tử của ngươi?”



“Ngài cứ vào là biết.” Tiểu thái giám giữ Vệ lão hán, sợ lão nhân này sẽ lại chạy mất.



Vệ lão hán nhìn thị vệ canh cửa, mấy người này cứ như không thấy ông vậy.



“Mời vào, lão nhân gia.” Tiểu thái giám đẩy Vệ lão hán vào trong.




La Duy vẫn chờ Vệ lão hán nói xong, mới nghẹn ngào lên tiếng: “Lúc ấy… hắn chỉ hôn mê sao?”



“Chỉ ngất đi thôi.” Vệ lão hán vội nói: “Ta kiểm tra rồi, hơi thở ổn, miệng mũi cũng không chảy máu, thuốc kia hẳn là không hại đến tính mạng.”



“Long… người đêm đó…” La Duy nói: “Sau đó làm gì Lam ạ?”



“Hắn sai người đưa Nam ca nhi vào một căn phòng, sau đó ta không gặp Nam ca nhi nữa.”



“Vâng.” La Duy xoa xoa mắt, nói với Vệ lão hán: “Con biết rồi.”



“Phó ca nhi.” Vệ lão hán quỳ xuống trước mặt La Duy.



“Đại gia.” La Duy giữ tay Vệ lão hán, cười nhẹ, “Ngài không nợ chúng con cái gì cả, đừng… đừng nghĩ nhiều, là con và Lam làm phiền mọi người.”



“Phó ca nhi!” Vệ lão hán nghe La Duy nói vậy, càng cảm thấy không còn mặt mũi nào nữa.



“Tính mạng cả thành…” La Duy hít một hơi: “Hai cái mạng đổi mạng cả thành, cũng coi như… cũng coi như đáng giá.”



Vệ lão hán rốt cục không cầm nổi nước mắt, giá như La Duy đánh ông, mắng ông thì ông còn cảm thấy dễ chịu hơn.



“Hai gian nhà gỗ kia…” La Duy đưa tay lau nước mắt cho Vệ lão hán: “Con… con và Lam… có lẽ rất lâu sẽ không trở về, có thể giúp… giúp chúng con giữ… đừng để người khác… người khác ở được không?”



“Phó ca nhi, ngươi và Nam ca nhi định đi đâu?” Vệ lão hán khóc hỏi.



La Duy lắc đầu, tỏ vẻ không thể nói.



“Phó ca nhi sao lại là vương gia?” Vệ lão hán lại hỏi.



“Đại gia, việc này ngài không cần phải biết.” La Duy nói: “Chỉ nhớ đừng tặng nhà của con và Lam… cho người khác.”



“Được!” Vệ lão hán gật đầu: “Ta nhất định sẽ giữ giùm các ngươi.”



“Đa tạ.” La Duy nhận được cái gật đầu của Vệ lão hán, mới buông lỏng tâm sự, nói một tiếng tạ ơn Vệ lão hán.