Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 374 : Âm thầm nảy nở

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


La Duy vừa định bảo La Khải là mình chỉ nói đùa, thì đã nghe tiếng quát của lũ thị vệ: “Người nào?!”



La Khải theo bản năng bảo vệ phía trước La Duy.



La Duy ló đầu ra khỏi tấm lưng La Khải, nhìn về phía trên bờ, nơi này là hoàng cung, sao hôm qua y vừa tới mà hôm nay đã có khách tới rồi?



Lúc này La Khải đã thấy rõ ở phía sau cột đèn có một thiếu niên áo màu lục, vừa xua tay vừa nói cái gì đó với bọn thị vệ. La Khải đi về phía trước vài bước, thân hình thiếu niên này khiến hắn có cảm giác rất quen mắt, đột nhiên trong đầu chợt lóe, “Là y?” La Khải nhớ ra mình đã gặp thiếu niên kia ở chỗ nào.



“Đại ca quen y à?” La Duy cũng nhìn thiếu niên kia một lát, nhưng y hoàn toàn không có ấn tượng gì với người này.



“Ngươi ở đây chờ ta một lát.” La Khải để La Duy đứng trên cầu chờ hắn.



“Vâng.” La Duy nói, một thiếu niên không thể làm đại ca bị thương, vậy mình cứ chờ một chút đi.



La Khải bước đến gần Mộc Cận.



Mộc Cận muốn nhìn Cẩm vương một chút, không ngờ vừa tới đầu cầu thì bị thị vệ phát hiện, đành vội vàng giải thích với thị vệ là y chỉ đi ngang qua nơi này, không ngờ lại lạc đến Thúy Đảo, đúng lúc ấy lại thấy La Khải đi tới trước mặt. Nhìn thấy La Khải, Mộc Cận đầu tiên là cả kinh, cả đời này y chỉ có một lần duy nhất dùng đao đả thương người, không thể không nhớ rõ La Khải, tại sao người này vẫn còn sống?“Ngươi!” Mộc Cận chỉ vào La Khải,“Nơi này là hoàng cung, sao ngươi lại ở trong này?”



“Ta cũng muốn hỏi, sao ngươi lại ở trong này?” La Khải nhìn trang phục quá mỏng manh trên người Mộc Cận, đoán được chín phần thân phận của y. Nhìn gương mặt tương tự La Duy của Mộc Cận, La Khải cơ hồ không kiềm chế được hận ý với Long Huyền. La Duy cũng là đệ đệ Long Huyền, để một kẻ giống La Duy như vậy làm nam sủng, hắn muốn đem La Duy đặt ở chỗ nào đây? Tâm tư của hắn đối với La Duy lẽ nào lại xấu xa như vậy?!



Mộc Cận muốn chạy trốn, nhưng lại bị sự tức giận của La Khải dọa sợ, mãi mà không thể nhấc chân.
“Không sao.” La Duy nhỏ giọng nói: “Đại ca về Vân Quan thì nhớ quản lý Vân Quan thiết kỵ thật tốt, đệ ở thượng đô sẽ không có chuyện gì đâu.”



“Chỉ hy vọng là thế.” La Khải nói: “Ngươi phải cẩn thận, nếu bây giờ lại xảy ra chuyện gì, ta…” La Khải nghiến răng thì thầm với La Duy: “Ta nhất định sẽ không quản cái gì mà đạo quân thần nữa.”



La Duy gật đầu, nhẹ giọng cười nói: “Đệ biết tấm lòng đại ca, nhưng cứ đến lúc thật sự như thế rồi hãy nói tiếp.”



Nhóm tùy thị đi theo La Duy và La Khải không dám bước gần huynh đệ hai người, chỉ dám theo từ phía xa xa. Bọn họ không nghe được hai huynh đệ đang nói những gì, nhưng nhìn vẻ mặt hai người, có lẽ là đang nói chuyện gia đình thôi.



Cửa cung ở ngay phía trước, La Khải dừng lại, nhìn La Duy từ đầu đến chân: “Vậy địa ca đi đây, Tiểu Duy, ngươi nhất định phải cẩn thận, nhớ bảo trọng, đại ca ở Vân Quan tự biết làm như thế nào, nếu ngươi có chuyện gì thì nhất định phải mau chóng báo cho đại ca biết.”



“Vâng.” La Duy khẽ gật đầu,“Đại ca cũng nhất định phải sống tốt, chúng ta sẽ có lúc gặp lại nhau. Còn nữa, đại ca nhất định phải nhớ kỹ, làm tướng quân, nghe điều không nghe tuyên.” La Duy ghé tai La Khải thì thầm: “Đừng vì một thánh chỉ mà rời Vân Quan.”



La Khải ôm La Duy vào lòng, gắt gao siết chặt, rồi mới xoay người cất bước về phía cửa cung. Lần này trở lại Vân Quan, không biết đến bao giờ mới có thể gặp lại La Duy nữa. Muốn đưa La Duy đi cùng, nhưng hắn không có bản lĩnh ấy, nếu bản thân ở lại thượng đô, thì hắn cũng chỉ là một phế vật vô dụng, không có binh quyền trong tay mà thôi. Long Huyền, La Khải ghi nhớ kỹ cái tên của quốc quân, lúc này đây nếu ngươi dám làm Tiểu Duy thương tổn, ta La Khải La Thế Nghi, nhất định cá chết lưới rách với ngươi! La Khải ra khỏi cửa cung, nhìn lại hoàng thành phía sau, ác niệm trong lòng đã âm thầm nảy nở.



La Duy đứng nhìn cánh cửa hoàng cung đóng chặt, bất động thật lâu.



Ngụy thái y đến Y Cẩm viên tìm La Duy, chạy đến cửa cung này mới tìm được y. Ông không giống những người khác trong cung, sợ La Duy như sợ hổ, gọi La Duy từ phía đằng xa: “Vương gia, sao ngài lại đứng ở chỗ này? Muốn ra khỏi cung sao?”



La Duy thầm cười lạnh, cho dù y muốn, thì liệu có thể không?