Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 404 : Ngươi ra đó quỳ cho trẫm
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
Các thái y băng bó lại cho La Duy xong, Ngụy thái y mới mồ hôi mồ kê nhễ nhại vọt vào phòng ngủ.
“Sao bây giờ ngươi mới về?” Long Huyền nhìn thấy Ngụy thái y bước vào, hai mắt như bốc hỏa.
Ngụy thái y nhìn mọi người bên giường La Duy, nói với Long Huyền: “Bệ hạ, Long Nhất… Long Nhất chạy về phía cửa đông!”
“Ngươi đuổi theo Long Nhất?” Long Huyền nói.
Ngụy thái y nói: “Trên đường hồi cung, hạ quan đụng phải một đội quan binh, hạ quan bảo họ đuổi theo rồi. Đúng rồi, bệ hạ, bốn người Long Thập cũng đuổi theo.”
“Tất cả đều đáng chết!” Long Huyền mắng.
Ngụy thái y hơi rụt cổ: “Hạ quan đáng chết!”
“Ngươi còn đứng đây làm gì?” Long Huyền quát Ngụy thái y: “Ngươi đi xem La Duy thế nào đi!”
“Vâng.” Ngụy thái y đáp rồi chạy đến bên giường.
Khi các thái y thấy Ngụy thái y vào nhà, đều thở dài nhẹ nhõm một hơi, có người này, thì cho dù La Duy có gặp chuyện không may, họ cũng không phải lo lắng cho cái đầu của mình, bởi kẻ đầu tiên phải chết sẽ là các thái y chính.
“Ta xem nào.” Ngụy thái y vẫn ra vẻ đạo mạo trước mặt các thái y khác: “Vương gia ngừng chảy máu rồi?”
Các thái y đều lui qua một bên, trong đó có một người trả lời Ngụy thái y: “Chúng ta đã băng lại vết thương cho vương gia rồi.”
“Bôi thuốc gì?” Ngụy thái y vừa xem vết thương cho La Duy vừa hỏi.
La Duy nháy mắt với Ngụy thái y.
“Vương gia yên tâm.” Ngụy thái y nói một lời hai nghĩa với La Duy: “Có hạ quan ở đây, vết thương của vương gia sẽ khỏi thôi.”
Long Huyền không được vào chỗ La Duy, đứng bên ngoài, hắn cảm thấy trái tim mình không chịu nổi, hắn nhìn về phía Long Thập Nhị: “Thập Nhị, ngươi ra đây nói chuyện với trẫm đi.”
Long Thập Nhị ngẩng đầu nhìn Long Huyền đang cố nén cơn giận, cúi đầu thật thấp, cái này Long Thập Nhị yên tâm, có La Duy, bọn họ sẽ không có việc gì. Nghĩ đến chuyện Long Huyền hạ chỉ bắt Long Nhất, tuy rằng biết Long Nhất đã chết, thế nhưng Long Thập Nhị vẫn âm thầm vui vẻ, là do Long Nhất phản bội tiên đế, phản bội huynh đệ nên mới có kết cục này. Chủ nhân mới này cũng chẳng coi Long Nhất là gì cả.
“Ngươi còn không lui ra?” Long Huyền nói: “Muốn trẫm phạt ngươi luôn hả?”
“Nô tài cũng muốn ra khỏi cung tìm Long Nhất.” Long Thập Nhị nói: “Nô tài cầu xin bệ hạ ân chuẩn.”
“Ngươi cũng đi?” Long Huyền nói: “Vậy Cẩm vương ở đây thì sao? Ngươi muốn trẫm phái thêm Long kỵ vệ tới à?”
Long Thập Nhị không nói gì thêm nữa, dập đầu trước Long Huyền ba cái rồi lui xuống.
“Bệ hạ.” Thủ lĩnh thị vệ ở Y Cẩm viên chạy đến, bẩm với Long Huyền: “Tạ Minh Viễn đại nhân đang ở bờ phía nam, muốn gặp vương gia một chút.”
Long Huyền thở dài, Tạ Ngữ biết La Duy bị ám sát, có lẽ La Tri Thu, La Khải, La Tắc sẽ biết chuyện này sớm thôi.“Để hắn vào.” Long Huyền gật đầu nói. Để Tạ Ngữ thấy vết thương của La Duy không có gì trở ngại, như vậy mới khiến người U Yến La gia yên lòng. Long Huyền xoay người về phòng ngủ, đại chiến sắp tới, hắn cần dùng đến La thị, nên không thể khiến La thị sinh ra hai lòng với hắn.
Ngụy thái y cầm một cái khăn ướt lau tay, ra khỏi phòng ngủ, thiếu chút nữa thì va vào Long Huyền.
“Sao ngươi lại ra đây?” Long Huyền cứ nhìn thấy Ngụy thái y là lại nổi giận: “La Duy không có việc gì chứ?”
Ngụy thái y nói: “Thần định ra ngoài bẩm với bệ hạ về vết thương của vương gia đây.”
“Y thế nào?”
“Hồi bẩm bệ hạ, vết thương bên sườn phải không sâu, không thương tổn đến xương sườn, chỉ mất máu hơi nhiều thôi.”
“Có nghĩa là vết thương không quá nặng?”
“Xương cốt vương gia vốn không rắn chắc.” Ngụy thái y nói: “Thần phải theo dõi thêm vài ngày.”
Long Huyền chỉ một chỗ trong sân, bảo Ngụy thái y: “Ngươi ra đó quỳ cho trẫm.”