Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 425 : Mẫu thân là hung thủ

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Triệu Hạc Niên đến Y Cẩm viên, khi nhìn thấy La Duy đứng ở cửa phòng đón mình liền nói: “Tiểu Duy, ngươi vẫn vậy.”



La Duy sờ sờ mặt mình, cười cười kéo Triệu Hạc Niên vào phòng.



Không cảm thấy La Duy thay đổi gì nhiều, Triệu Hạc Niên theo bản năng lại coi La Duy như tam tiểu tử nhà La Tướng gia: “Đến đây, để ta nhìn kỹ ngươi nào.”



“Triệu bá phụ.” La Duy kéo Triệu Hạc Niên ngồi xuống: “Tiểu chất tìm Triệu bá phụ đến, là có chuyện mong Triệu bá phụ giúp đỡ.”



Triệu Hạc Niên vội hỏi La Duy: “Là chuyện gì? Có kẻ bắt nạt ngươi?”



La Duy sầu mi khổ kiểm nói: “Lúc này ngoài Triệu bá phụ ra thì con không biết tìm ai cả.”



“Chuyện gì, ngươi nói đi.”



La Duy thấp giọng: “Lĩnh Nam Thường thị diệt vong, Triệu bá phụ biết chưa ạ?”



Triệu Hạc Niên đáp: “Biết chứ, bây giờ có ai ở Đại Chu mà không biết chuyện này?”



“Là bệ hạ giết.” La Duy nói thật nhanh.



Triệu Hạc Niên ngồi không vững, thiếu chút nữa nhảy dựng lên: “Ngươi nói cái gì?!”



La Duy giữ bàn tay Triệu Hạc Niên đặt trên bàn: “Người là bệ hạ giết, Hình bộ đã nhận định hung thủ là nguyên thống lĩnh Long kỵ vệ – Long Nhất.”



Long Nhất? Triệu Hạc Niên nghe đến cái tên này liền nói: “Đây không phải tên khốn đã ám sát ngươi sao?”



“Việc này Triệu bá phụ cũng biết?”



“Phú tại thâm sơn hữu viễn thân.(Người giàu có thì ở trong núi sâu cũng có kẻ chạy tới làm thân)” Triệu Hạc Niên nói: “Chuyện ở thượng đô ta biết hết.”




“Không.” Tạ Ngữ đáp: “Y chỉ nói hai chữ: không biết.”



“Y nhận chiến báo vào ngày nào ạ?” La Duy lại hỏi.



Vương thượng thư báo ngày.



La Duy ngẫm nghĩ, ánh mắt trở nên lạnh lùng, hình như hôm ấy chính là ngày Triệu Phúc nói với y Cao Thù vào cung gặp Liễu thị.



“Ngươi nghĩ ra cái gì à?” Tạ Ngữ thấy vẻ mặt La Duy khác thường liền hỏi.



“Ngày áy Cao Thù vào cung gặp Liễu thị Thái Hậu.” La Duy nói: “Mọi người nói xem, có phải chỉ là trùng hợp không?”



Tạ Ngữ và Vương thượng thư ngây người, không ai dám đáp lời La Duy.



“Các ngươi đang nói cái gì thế?” Triệu Hạc Niên không hiểu gì cả.



La Duy đột nhiên phá lên cười, thế giới này thật sự rất đáng cười! Thậm chí đáng cười vô cùng tận!



Tạ Ngữ tái nhợt nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi.”



“Chiến báo kia đến từ Nam Chiếu, dùng tới hình năm ngọn lửa.” La Duy vừa cười vừa nói: “Nhất định trên phong thư cũng không ghi mấy chữ Dụ vương bệnh tình nguy kịch, nhất định chúng tưởng là nhị ca đệ chiến bại cầu cứu viện! Lũ đáng chết, chúng định hại nhị ca đây mà!” Nụ cười trên mặt La Duy đột nhiên tan biến, vung tay hất hết ấm chén hoa quả trên bàn xuống đất.



“Đừng…” Triệu Hạc Niên kéo tay La Duy lại: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”



Tạ Ngữ kể hết đầu đuôi câu chuyện, Triệu Hạc Niên nhiều năm chinh chiến, không còn quá quan tâm đến mạng người cũng trở nên ngây dại.



“Vậy… vậy phải làm thế nào?” Vương thượng thư hỏi La Duy.