Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 433 : Thảo luận chính sự ở điện Kim Loan

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


“Khấu kiến nhiếp chính vương gia.” Lý thân vương Long Hành là người đầu tiên quỳ rạp xuống đất sau khi La Duy đặt câu hỏi.



Long Hành quỳ, liền có đại thần quỳ xuống theo.



“Vương gia.” Tín vương sửng sốt một lát, rồi cũng quỳ xuống trước La Duy.



Tín vương quỳ rồi, cả điện lập tức quỳ rạp xuống.



Triệu Phúc đặt một chiếc ghế màu đen để La Duy ngồi trước ngự án thư.



La Duy ngồi trên ghế, nói với chúng thần dưới bậc ngọc: “Đứng lên đi.”



Lúc này Triệu Hạc Niên đang ở bên ngoài, Trữ Phi đứng bên cạnh La Duy, Long Hành và Tín vương Long Di đều công nhận La Duy là nhiếp chính vương, cho dù trong lòng chúng thần vẫn còn nghi vấn hay không phục, thì cũng phải cúi đầu trước La Duy. Thi thể Thường Lăng đặt trước điện, đám người này sợ đó là ví dụ La Duy cho họ xem, nên chẳng ai dám lấy mạng mình ra trêu đùa cả.



“Ta còn có một việc muốn nói với các ngươi.” La Duy nói: “Dụ vương Tường đã chết bệnh ở Ngô Châu từ mấy ngày trước, ít ngày nữa thi thể sẽ về đến kinh.”



Khi La Duy nói những lời này, điện Kim Loan như nổ tung.



“Vương gia.” Lập tức có đại thần bước ra khỏi hàng hỏi La Duy: “Vì sao Dụ vương gia qua đời?”



“Cái chết của Dụ vương là do ngoài ý muốn.” Long Hành nói: “Các vị đừng lo lắng, cái chết của Dụ vương không liên quan gì đến chiến sự Nam Chiếu cả.”



“Hoàng thất sẽ điều tra lý do Dụ vương qua đời.” La Duy nhìn Long Hành: “Sẽ có câu trả lời cho các vị.”



“Vậy tại sao Thường Lăng lại làm phản?” Lại có đại thần hỏi.



“Cái này phải hỏi gã chứ.” La Duy nói: “Sao ta biết được nguyên do gã làm phản? Gã mang binh tấn công hoàng cung, cho nên có thể là do có người trong cung cấu kết với gã. Việc này ta cũng sẽ điều tra, các ngươi hãy cho ta chút thời gian, sau khi điều tra ta sẽ có câu trả lời.”



Thường Lăng cấu kết với người trong cung, “người trong cung” này hẳn là Thường thị hoàng hậu rồi! Trong lòng chúng thần đều sáng tỏ.
Nhìn thấy La Duy đứng dậy, trong điện chợt lặng ngắt như tờ.



La Duy lạnh lùng đảo mắt qua chúng thần, dừng lại lâu một chút ở chỗ hai vị đại thần định đánh nhau kia, đến tận khi hai người chột dạ cúi đầu. Hừ lạnh một tiếng, La Duy phẩy tay áo bỏ đi, Long Huyền làm hoàng đề thật vất vả, xảy ra chuyện lại chẳng thể dùng đại thần nào!



“Bãi triều!” Triệu Phúc vội vàng hô, chạy theo sau La Duy.



“Mời Tín vương đến Y Cẩm viên.” La Duy nhỏ giọng lệnh cho Triệu Phúc.



Triệu Phúc vội chạy đi tìm Tín vương Long Di.



Tạ Ngữ vẫn ở lại trong điện nhìn chúng thần rời đi.



Trữ Phi đi theo sau La Duy.



Ra khỏi điện Kim Loan, La Duy lên kiệu rồi hỏi Trữ Phi: “Có nên gọi nhị ca ta từ Nam Chiếu trở về?”



Trữ Phi đi theo cạnh kiệu La Duy, nhỏ giọng nói: “Ta cảm thấy chiến sự ở Nam Chiếu không thể ngừng, nếu lúc này để Vũ Hiên ca trở về, Khải Triết vương binh bại, Gia Ninh đế sẽ làm mọi cách bảo vệ đế vị của mình. Nếu đại quân Nam Chiếu theo đến Bắc Yến thì sao? Nếu vậy thì Đại Chu chúng ta phải chống lại quân ba nước, khi đó chẳng phải tình thế sẽ càng tệ hơn sao?”



La Duy nghe Trữ Phi nói liền lâm vào trầm tư. Trữ Phi nói có lý, nếu họ một mình chống lại đại quân ba nước, Chu quân sẽ chẳng có nổi một cơ hội chiến thắng, phải làm thế nào đây? La Duy nghĩ mãi chẳng ra đầu mối.



“Ta nghe nói Bắc Yến mùa xuân vẫn có tuyết rơi?” Trữ Phi hỏi La Duy.



“Đúng vậy.” La Duy trả lời: “Chỗ đó chỉ có mùa đông mùa hạ, ta không cảm thấy Bắc Yến có hai mùa xuân thu.”



“Đó chính là lý do mà ngươi có thời gian hai tháng nữa.” Trữ Phi nói: “Ngươi có cảm thấy không đủ không?”



“Vậy lương thảo thì sao?” La Duy hỏi: “Khi huynh đi, lương thảo còn chống đỡ nổi hai tháng hay không?”