Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 437 : Độc đoán

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Tín vương căng thẳng: “Nếu Khải Triết vương không chịu thì sao?”



“Hắn ở trong tay nhị ca con, nếu muốn phản kháng, thì trừ tự sát hắn có thể làm gì?”



“Nếu hắn tự sát thật?”



“Vậy thì cứ nói vương gia Nam Chiếu bị ám sát, chúng ta có thể nói là báo thù cho Khải Triết vương.” La Duy nói: “Hơn nữa, không phải chúng ta còn có hoàng thúc hay sao?”



“Ta?” Tín vương kinh ngạc: “Ta thì sao?”



“Người và Khải Triết vương đã gặp mặt bao giờ chưa ạ?”



“Gặp rồi.” Tín vương nói: “Mấy lần ta đi sứ Nam Chiếu đều là Khải Triết vương tiếp đãi ta.”



“Vậy thì được rồi.” La Duy tiếp lời: “Con nghĩ cứ để hoàng thúc đi Nam Chiếu gặp Khải Triết vương đã, mặc kệ hoàng thúc dùng biện pháp gì, tóm lại trước khi nhị ca con chiếm được Nam Chiếu, người phải khiến Khải Triết vương ngoan ngoãn nghe lời, sống đến ngày mà chúng ta muốn hắn chết.”



“Như vậy là có thể cứu bệ hạ khỏi vòng vây bãi Hoán Khê?” Tín vương hỏi.



“Đó chỉ là bước đầu tiên.” La Duy chỉ vào bản đồ Nam Chiếu và Đông Thương: “Nếu đầu xuân nhị ca con có thể đánh tới Cô Lang cốc, hoàng thúc, chính là nơi này.”



Tín vương nhìn bản đồ nói: “Ừ, ta thấy rồi, sơn cốc này có sông Cô Lang dẫn đến Đông Thương.”



“Nếu Chu quân tiến vào Đông Thương, hoàng thúc, người nghĩ liệu Dương Nguyên Tố còn tâm trạng giao chiến với bệ hạ ở Bắc Yến hay không?”



Tín vương trợn tròn mắt, cách của La Duy tuy rằng âm độc, nhưng là cách hay, khiến giang sơn của Dương Nguyên Tố gặp họa, vị đế vương này còn có tâm trạng đánh nhau ở Bắc Yến được sao?
Tín vương nghe đoạn đối thoại của hai người thì chợt hiếu kỳ, đi đến cạnh Tạ Ngữ đọc ké thư, vừa đọc mấy dòng, da mặt Tín vương cũng co rút: “Ngươi viết cái gì thế này?” Tín vương hỏi La Duy: “Mở cửa sổ đón gió xuân, không có điều gì để nói với xuân nhàn, tựa như ngày ấy, khói lửa bay bay, núi xa nhàn nhạt. Ngươi đang tả lại tình hình thực tế đấy hả?”



La Duy không phản ứng, lại khiến Tạ Ngữ run tay.



“Chỉ là một phong thư thôi mà.” La Duy cười khẽ: “Hai người đừng như thế. Nếu Tư Mã Thanh Sa có thể đọc hết phong thư này thì tốt quá. Còn nữa, đệ khách khí với hắn, thì tính mạng Minh Viễn mới đảm bảo chứ.”



Lúc này Tạ Ngữ mới đọc tiếp bức thư, trở nên nghiêm túc: “Chu vong, Yến tất vong.” Hắn nói với La Duy: “Lời này không sai.”



“Nếu Bình Chương đế chết…” Tín vương đọc một đoạn khác, trầm mặt: “Ta sẽ trở thành hoàng đế, kết thù với ngươi, không diệt Yến không thể nhắm mắt… Vân Khởi, ngươi nghĩ sao mà viết thế này?”



“Tử Chu đã nói với con.” La Duy nói: “Khi đại ca con bảo vệ y lao ra khỏi liên doanh Yến Thương, Tư Mã Thanh Sa không cho bắn tên, không cho thủ hạ làm hại đến tính mạng đại ca.”



“Điều này nói lên cái gì?” Tạ Ngữ nói: “Hắn muốn bắt sống Thế Nghi đại ca?”



“Chỉ có bệ hạ mới đáng giá để bắt sống.” La Duy nói.



Tín vương sốt ruột: “Vậy hắn muốn gì?”



“Hắn không muốn là kẻ địch của con.” La Duy khẽ nói.



“Cái gì?!” Tạ Ngữ và Tín vương cùng kêu lên.



Lúc này La Duy chợt nhớ về những ngày nơi Bắc Yến, hô hấp ngừng trệ, tự giác xấu hổ xoay lưng đi, nói với hai người trong phòng: “Hai người đừng hỏi nhiều, cứ làm theo lời con đi.”