Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 443 : Long Huyền về triều

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Trận Khải Triết đánh tổng cộng bảy năm.



Cuối cùng trận này thổi quét toàn bộ thiên hạ, Nam Chiếu diệt quốc, quy về Đại Chu, Bắc Yến và Đại Chu chia nhau một nửa quốc thổ Đông Thương.



Ngày Long Huyền về triều là một ngày tháng tư, muôn người ở thành thượng đô đều đổ xô ra đường, dân chúng già trẻ gái trai dắt nhau ra cửa Bắc đón chào.



La Duy mang theo cả triều văn võ, tới cửa Bắc chậm hơn dân chúng, nhìn trước mắt biển người tấp nập, La Duy cũng chỉ nhíu nhíu mày, sau đó xuống xe ngựa.



Dân chúng nhìn thấy La Duy đến, ai ai cũng nghĩ có lẽ Bình Chương đế sắp về đến nơi rồi, càng kiễng chân mong bóng dáng Long Huyền.



Ước chừng một nén nhang sau, xa xa là đại quân chiến thắng trở về, giữa đám người vỡ òa tiếng hoan hô.



Lực chú ý của La Duy lại bị cuốn theo tơ liễu bay bay, không ngờ cảnh xuân thượng đô mấy năm nay chẳng đổi, mỗi lần xuân đến liễu lại xanh.



“Vương gia.” Triệu Phúc thấy La Duy không để tâm, nhìn đại quân cách bọn họ ngày càng gần, liền tiến lên vài bước, nhỏ giọng nói với La Duy: “Bệ hạ tới trước mắt rồi.”



Lúc này La Duy mới nhìn về phía trước. Trước kia có chiến báo trở về, nói hiện trên người Long Huyền có thương tích, sẽ không cưỡi ngựa vào thành. La Duy không ngờ vẫn có thể nhìn thấy Long Huyền, thế nhưng ánh mắt y lại dõi theo từng bước đại quân, tìm kiếm bóng dáng Vệ Lam. Vệ Lam chỉ huy quân tiên phong, có lẽ y sẽ nhìn thấy Vệ Lam đầu tiên nhỉ.



“Vương gia.” Triệu Phúc lại nhỏ giọng nói: “Bệ hạ đang ở trước mặt rồi.”



Bấy giờ La Duy cũng nhìn thấy Long Huyền, nhưng rồi lại lập tức kiếm tìm bóng dáng Vệ Lam, y không nhận được chiến báo nói Vệ Lam bị thương, thế nhưng vì sao tìm mãi mà chẳng nhìn thấy Vệ Lam? La Duy bắt đầu sốt ruột, Vệ Lam bị thương sao? Long Huyền cố ý gạt mình? Trong lòng sinh ra nghi vấn, La Duy càng vội vàng tìm kiếm giữa đại quân.



Trên ngực trên bụng Long Huyền có vết thương, nhưng trước khi tới gần thành thượng đô, thì hắn vẫn kiên trì cưỡi ngựa. Hắn từng đồng ý với La Duy rằng hắn sẽ đắc thắng về triều, nếu ngồi ở trên xe ngựa như một người bệnh tiến vào cửa Bắc thành thượng đô, thì Long Huyền thấy nó khác một trời một vực với lời hứa đắc thắng trở về. Từ xa Long Huyền đã thấy quần thần vây quanh La Duy, y không có quan phục, vẫn mặc áo khoác thật dày, nhiều người đứng ở nơi đó như vậy, La Duy tuy gầy yếu nhưng lại có khí thế chủ nhân. Long Huyền chăm chú nhìn La Duy, đến cả từng hoa văn trên áo choàng La Duy mặc hắn cũng ngắm nhìn thật kỹ.
“Nơi này hệt như ngày xưa chúng ta từng đi qua vậy.” Long Huyền chỉ vào một nhà hàng bên đường nói với La Duy.



La Duy nhìn theo ngón tay Long Huyền, là một hàng kẹo.



“Khi đó ngươi thích nhất là đến chỗ này, ta nhớ ngươi từng nói, ngươi thích nhất là kẹo tuyết lê ở đây.”



Chuyện hồi nhỏ, La Duy đã không còn nhớ rõ, y chỉ nghe Long Huyền nói, mới mơ hồ nhớ lại quãng thời gian mê kẹo ngọt kia.



“Lần này ta trở về, hay là chúng ta xuất cung ăn kẹo tuyết lê một lần nhé?” Long Huyền hỏi La Duy: “Không mang theo ai cả, chỉ có hai người chúng ta thôi.”



“Ta đã sớm không thích ăn kẹo nữa.” La Duy nói: “Bệ hạ, chúng ta đều không còn là trẻ con.”



Long Huyền nghẹn lời.



Hai người trầm mặc ngồi trên kiệu, nhìn phố xá trước mắt biến hóa không ngừng, Long Huyền suy đoán tâm tư La Duy, thế nhưng không đoán được, mà La Duy chỉ muốn nhớ kỹ tất cả những gì y nhìn thấy hôm nay. Tiếp theo không biết phải chờ tới lúc nào, y mới có thể bước ra khỏi hoàng cung kia. La Duy nhìn về phía Long Huyền, liệu người này có thể nể tình y giúp hắn trị vì đất nước bảy năm mà thả y đi không?



Cổng chính hoàng cung mở rộng, lúc này nó cũng đón chào chủ nhân của nó.



Long Huyền nắm tay La Duy, ngồi trên kiệu trở về ngôi nhà của hắn: “Vân Khởi.” Khi kiệu đến giữa hoàng cung, Long Huyền đột nhiên nói với La Duy: “Ta sống sót trở về, ngươi… ngươi cười với ta một lần được không, Long Huyền đã sống sót trở về rồi.”



La Duy dường như sửng sốt, không phải vừa rồi y mới cười đó sao?