Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 445 : Bao nhiêu cái bảy năm?
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
La Khải và La Duy suốt dọc đường về Y Cẩm viên đều không nói lời nào, nay Long Huyền hồi cung, trong cung này không phải chỗ nào cũng có thể nói chuyện.
La Khải đi vào sân Y Cẩm viên rồi mới thả lỏng một ít, nhìn chỗ này giống như đúc viện của La tam công tử trong La Tướng phủ, La Khải thất thần một hồi lâu.
“Đại ca vào nhà rồi nói.” La Duy đứng cùng La Khải trong giây lát, rồi kéo La Khải vào thư phòng.
“Ừ, chúng ta vào nhà nói chuyện.” La Khải nói.
Trong thư phòng La Duy lúc này chẳng nhìn thấy một quyển tấu chương nào, trước ngày hôm qua, La Duy đã lệnh Triệu Phúc đưa tất cả tấu chương, công văn, phàm là những gì liên quan đến quốc sự thì đều đưa đến điện Trường Minh hết.
“Lam vẫn ở trong quân.” La Khải đi vào thư phòng liền nói với La Duy: “Đại quân về triều, không phải cứ cầm binh là được vào thành.”
Lời La Khải nói, La Duy tin: “Thế mọi người có ai bị thương không?” Thần kinh La Duy thả lỏng một chút, nhưng ngay sau đó lại căng như dây đàn: “Đệ thấy Long Huyền bị thương, ngay cả hắn cũng bị thương nặng như thế, mọi người thì sao?”
“Lam bị thương mấy chỗ.” La Khải nói: “Nhưng bây giờ ổn hết rồi, ngươi không cần lo lắng nữa.”
“Vậy còn huynh?” La Duy nhìn La Khải từ đầu đến chân, muốn xem La Khải có bị thương không.
“Chiến tranh nào mà không bị thương được chứ?” La Khải cười nói: “Đừng nói chúng ta, cho dù Mạc Hoàn Tang năm đó cũng không có bản lĩnh này.”
“Bị thương chỗ nào ạ?” La Duy nghe La Khải nói hắn cũng bị thương, vội vàng hỏi.
“Lành hết rồi.” La Khải thấy La Duy thần sắc bất an, đành vén ống tay áo, để La Duy xem vết trúng tên trên cánh tay mình: “Ngươi xem xem, chỉ còn một vết sẹo thôi, lành hết rồi mà.”
La Duy đến gần La Khải, nhìn kỹ vết sẹo này: “Còn có chỗ nào bị thương không?”
“Chỉ là đại tẩu không thể vào cung nấu cho đệ ăn được.” La Duy thở dài: “Đời này, không biết đệ còn có thể nếm món đại tẩu làm nữa hay không.”
La Khải thầm khổ sở, nhưng chỉ gõ trán La Duy: “Nói vớ vẩn gì thế? Ngươi muốn ăn, lần sau ta vào cung thăm ngươi, bảo đại tẩu ngươi nấu sẵn ở nhà, ta mang vào cho ngươi là được. Lát nữa ngươi muốn ăn gì cứ viết ra, để ta đưa cho đại tẩu ngươi xem.”
“Vâng.” La Duy xoa xoa chỗ bị La Khải gõ: “Đệ phải suy nghĩ đã, trước tiên đệ phải xem là viết thực đơn như thế nào.”
Huynh đệ hai người nói đến đây, đều có chút lừa mình dối người. Hai người đều hiểu, không biết lúc nào mới có thể gặp lại nhau, có lẽ là bảy năm nữa, hoặc có thể là lâu hơn.
“Đại ca dùng bữa đi.” La Duy gắp thức ăn cho La Khải.
La Khải vùi đầu dùng bữa, để những lời nói thương tâm của hai người qua đi, ít nhất cũng khiến hai người nuốt trôi bữa cơm này.
Long Huyền lúc này đang ở sông Phương Phỉ trog cung, bày tiệc rượu đãi quần thần.
Huyền ca nhạc vũ, rượu ngon món ngon, không hỏi chuyện ngày mai, chỉ cầu hôm nay vui vẻ, mọi người đều uống thật sảng khoái. Ngẫm lại bảy năm khổ chiến, giang sơn Đại Chu mở rộng thêm, không ai là không vui, không ai là không chí khí kịch liệt.
Trên người Long Huyền có thương tích, chỉ ngồi một lát với chúng thần, rồi hắn để họ tự nghe ca múa nhạc, bản thân rời đi trước.
Chúng thần đều biết vết thương trên người Hoàng đế còn chưa khỏi hẳn, không ai dám giữ Long Huyền, quỳ tiễn bước Long Huyền rồi tiếp tục thoải mái chè chén.
Long Huyền ra khỏi sông Phương Phỉ, Phúc Lai liền đến bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Bệ hạ, nô tài đã hỏi rõ ràng, thì thể của Thái Hoàng Thái Hậu nương nương vẫn được Cẩm vương gia giữ ở cung Đông Phật, chưa hạ táng.”
“Đến cung Đông Phật.” Long Huyền nói.