Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 449 : Trẫm là người có thể nằm xuống hưởng phúc?

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


La Khải ở lại Y Cẩm viên với La Duy một đêm, ngày hôm sau trời vừa sáng, hắn chưa kịp đi đã có thái giám điện Trường Minh tìm đến Y Cẩm viên.



“Chuyện gì?” La Duy lúc này còn nằm ở trên giường, hỏi thái giám kia.



Thái giám quỳ trên mặt đất bẩm: “Vương gia, đêm qua bệ hạ phát sốt, hôm nay lâm triều, bệ hạ muốn nhờ vương gia làm giúp.”



“Phát sốt?” La Duy ngồi dậy, y không biết đêm qua Long Huyền đứng những hai canh giờ bên cạnh hồ Ngự Tâm: “Miệng vết thương lại vỡ ra?” La Duy hỏi: “Thái y chưa khám à?”



“Hồi bẩm vương gia.” Thái giám này vội đáp: “Thái y đã khám cho bệ hạ, bệ hạ uống xong thuốc và ngủ rồi ạ.”



“Biết rồi.” La Duy có vẻ không kiên nhẫn, nói với thái giám này: “Ngươi đi bẩm lại với bệ hạ, sau khi lâm triều ta sẽ dẫn văn võ bá quan đến điện Trường Minh.”



Thái giám được La Duy đáp lời, vội vã lui ra ngoài.



“Ta đến điện Trường Minh trước.” La Khải nói.



“Trên người hắn có thương tích.” La Duy để Triệu Phúc hầu hạ mình thay quần áo, nói với La Khải: “Bị bệnh cũng không ngạc nhiên, đại ca không cần lo lắng cho hắn đâu.”



La Khải nói: “Tốt nhất là cứ mời cả thái y chẩn bệnh cho bệ hạ lên triều, đừng để các đại thần hiểu lầm ngươi.”



La Duy nhìn La Khải cười, hiện tại đại ca không còn mù tịt về triều chính nữa, mà hình như cũng khá tinh thông.



“Cười ngớ ngẩn cái gì?” La Khải tức giận: “Việc này khó hiểu lắm chắc? Ngươi cho là cả đời đại ca ngươi cũng không hiểu được?”



La Duy nói: “Vâng, đại ca thắng đệ ba ván cờ, sao lại không hiểu gì cơ chứ?”



“Ngươi nhớ dai thế cơ à?”



“Nhớ chứ, sao lại không nhớ dược, không ngờ đại ca là chân nhân bất lộ tướng.” La Duy nói tới đây, chợt có vẻ mất hứng nhìn La Khải: “Sau đó huynh còn cố ý nhường đệ!”




“Ta biết rồi.” La Khải khoát tay chặn La Duy, để La Duy đi trước, lại cường điệu một câu: “Tối ta lại đến thăm ngươi.”



La Duy ngồi kiệu đi xa, nhưng vẫn quay đầu nhìn La Khải đứng bên hồ.



La Khải đợi đến khi không thấy bóng La Duy nữa, mới đi về phía điện Trường Minh.



Đêm qua Long Huyền chịu tác dụng của thuốc, ngủ đến tận gần trưa ngày hôm sau mới dậy.



Phúc Lai thấy Long Huyền tỉnh, vội và vừa kêu thái y vừa hỏi Long Huyền: “Bệ hạ, ngài có thấy khoan khoái hơn chút nào không?”



Long Huyền chỉ nằm hỏi Phúc Lai: “Bây giờ là canh mấy rồi?”



Phúc Lai nói: “Hồi bẩm bệ hạ, đã sắp trưa rồi.”



“Bãi triều chưa?” Long Huyền vội hỏi.



“Chưa ạ.” Phúc Lai nói: “Nô tài hỏi thăm rồi, khi Cẩm vương gia nhiếp chính thì luôn bãi triều muộn.”



Long Huyền lúc này mói nghiêng người, thấy thái y bước vào phòng, sắc mặt liền trầm hẳn.



Các thái y nơm nớp lo sợ đi đến long tháp, Long Huyền đêm qua sốt cao, là bởi miệng vết thương dính nước mưa nên mới viêm nặng. Nếu đây là người khác, nhất định các thái y sẽ phải mắng người ta một trận, không muốn sống cũng đừng phiền họ. Nhưng đây là Long Huyền, là Hoàng đế của họ, các thái y chẳng dám nói câu nào.



“Trẫm có thể đứng dậy không?” Long Huyền hỏi thái y.



“Bệ hạ vẫn nên tĩnh dưỡng mấy ngày ạ.” Thái y vội đáp.



“Trẫm nhàn rỗi lắm à?” Long Huyền lại hỏi thái y: “Là người có thể nằm hưởng phúc?”