Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 455 : Mây và chim
Ngày đăng: 19:38 20/04/20
La Duy nhíu mày nhìn Long Huyền: “Ngươi…” Y nói: “Ngươi không có việc gì để làm à?”
Long Huyền tựa vào thân cây du đồng: “Có, chỉ là ta không muốn làm thôi.”
La Duy lại gần Long Huyền thêm vài bước: “Vậy xin lỗi, ta không giúp được ngươi rồi.”
“La Duy.” Long Huyền gọi La Duy một tiếng, rồi lại lặng thinh.
La Duy đứng đợi Long Huyền trong giây lát, y có thể nhìn ra vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt Long Huyền. Trái tim La Duy vẫn chưa quá lạnh, thế nhưng y không biết phải nói gì với Long Huyền. Người này… tốt cũng được, xấu cũng chẳng sao, La Duy đều không muốn để ý. Y vốn muốn trả thù Long Huyền, y cũng đã làm như vậy, nhưng thay người này trị vì giang sơn những bảy năm, La Duy cảm giác tâm lực mình đã tiều tụy lắm rồi, quên đi kiếp trước, La Duy nay chỉ chờ đợi điểm cuối của cuộc đời, trong lòng vẫn có vướng bận, thế nhưng y không còn sức để hận thù.
Long Huyền nhìn La Duy, không nói lời nào, hắn cứ như vậy lẳng lặng ngắm nhìn y trong phút chốc, như vậy Long Huyền cũng thấy thỏa mãn rồi.
La Duy đi tới cạnh Long Huyền: “Ngươi về điện Trường Minh đi, giang sơn mở mang là do đánh đổi tính mạng của bao người, ngươi còn phải tốn rất nhiều công sức mới có thể biến những vùng đất, những người dân ở đó thành con dân và lãnh thổ Đại Chu.”
“Vậy còn ngươi?” Long Huyền hỏi: “Ngươi sẽ ở lại chứ?”
La Duy bình thản nói: “Ta nói muốn đi, ngươi sẽ thả ta đi sao?”
“Ngươi muốn đến nơi nào?”
“Ta và đám luyện võ các ngươi chẳng có gì để nói cả.” Ngụy thái y đáp lời.
“Vương gia?” Đúng lúc này Long Thập nghe được động tĩnh trong thư phòng, mặc kệ Ngụy thái y, trực tiếp nhảy thằng từ cửa sổ tới chỗ La Duy.
Sau một trận bực mình, La Duy vì cả người không thoải mái mà tỉnh lại: “Thập.” Thấy Long Thập nhảy cửa sổ vào, vốn định nói chuyện với Long Thập, ai ngờ vừa nói được chữ “Thập” thì lại ho khan.
Ngụy thái y nghe tiếng ho của La Duy trong phòng mới biết La Duy đã tỉnh, đứng ngoài cửa sổ nói với Long Thập: “Trên bàn có bát thuốc, ngươi mau cho vương gia uống.”
Long Thập vội mang bát thuốc còn ấm đến cho La Duy.
La Duy ho không ngừng, không uống nổi bát thuốc kia.
Long Thập giúp La Duy vỗ lưng, liên tục hỏi La Duy: “Vương gia, người khó chịu lắm à?”
Ngụy thái y ở ngoài cửa sổ dậm chân, rồi chạy vào thư phòng.
La Duy ho dữ dội, ho ra một búng máu, rồi phun ra trên mặt đất.