Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 461 : Trà Đào Diệp ngọt

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Sở thái y lấy ra một hộp gấm từ trong tay áo, dâng lên La Duy: “Vương gia, vạn tuế gia không có gì quan trọng cần ta nói với ngài, nhưng vì từng hứa với ngài, nên vạn tuế gia đã đi tìm một loại trà ngọt, không đắng chát.”



La Duy nhìn Sở thái y cười, trong đầu lại suy nghĩ, Tư Mã Thanh Sa đã hứa hẹn chuyện này với y khi nào?



Sở thái y đi đến trước mặt La Duy, đặt hộp gấm trên bàn trà: “Đây là trà mà vạn tuế gia ta tìm vì vương gia, tên là Đào Diệp (lá đào).”



“Đào Diệp?”



“Hạ quan nghe nói trà này được tưới bằng nước suối nguồn, hình dáng giống lá đào, cho nên mới có tên như vậy.”



La Duy không nhớ mình đã nói chuyện trà với Tư Mã Thanh Sa khi nào, nhưng vẫn cười với Sở thái y: “Món quà này ta nhận, sau khi trở về hãy giúp ta đa tạ Tư Mã Thanh Sa đế.”



“Vâng.” Sở thái y thấy La Duy tươi cười, không hiểu là người nọ tỏ ra khách khí với mình, hay là thực sự vui vẻ khi nhận món quà của vạn tuế gia. Để có được hộp trà này, Tư Mã Thanh Sa đã tốn mấy năm, dùng vạn lạng vàng, nhưng hắn đã dặn dò Sở thái y không được nói với La Duy chuyện này, cho nên Sở thái y đành im lặng.



La Duy không mở hộp trà Đào Diệp, nhưng lại hỏi Sở thái y: “Tư Mã Thanh Sa đế có khỏe không?”



Sở thái y vội đáp: “Vạn tuế gia ta rất khỏe.”



“Vậy à.” La Duy biết Tư Mã Thanh Sa vẫn khỏe, phát hiện bản thân mình và Sở thái y dường như chẳng còn đề tài gì để nói, đành tìm chuyện phiếm nói với Sở thái y, hỏi về tình hình người thân của lão rồi nói: “Quan viên Lễ bộ nước ta hẳn là đã chuản bị tiệc đón chào ngươi, hôm nay ta không giữ ngươi lại dùng cơm nữa.”



Sở thái y thấy La Duy có ý tiễn khách, mới nhẹ giọng hỏi La Duy: “Vương gia, ngài có còn hận vạn tuế gia không?”



“Tại sao ta phải hận hắn?” La Duy lập tức nói: “Tư Mã Thanh Sa đế bảo ngươi hỏi ta à?”



Sở thái y vội đáp: “Không phải, đây là chuyện bản thân hạ quan muốn hỏi vương gia.”
Ngụy thái y đến gần, cầm hộp gấm La Duy đưa ở trong tay: “Đây là trà gì? Ta chưa thấy bao giờ cả.”



“Đào Diệp.” La Duy nói.



“Cái gì? Lá cây đào á?”



“Trà này tên là Đào Diệp.” La Duy chỉ nhấp một ngụm trà: “Khi pha ra, trà này trông rất giống lá đào.”



Ngụy thái y cũng không khách khí, cầm lấy chén trà lên uống một ngụm: “Sao ngọt thế?”



“Thích không?” La Duy hỏi.



Ngụy thái y vội gật đầu, lá trà này thật lạ, ông muốn cầm lá trà lên xem có phải đã bỏ thêm thuốc gì không.



“Vậy cho ngươi đấy.” La Duy nói: “Cầm đi.”



“Cho ta thật nhá?” Ngụy thái y ngoài miệng hỏi La Duy, nhưng tay đã cầm hộp gấm nhét vào tay áo.



“Ta không thích ngọt.” La Duy cười: “Ngươi thích thì cứ lấy.”



“Đúng vậy.” Ngụy thái y nói: “Công tử không thích đồ ngọt, lá trà này ai tặng công tử vậy? Chẳng khác gì không tặng quà.”



La Duy cúi đầu, Tư Mã Thanh Sa sao lại biết y thích gì được, người này… La Duy nghĩ đến Tư Mã Thanh Sa, bây giờ đến cả Long Huyền y cũng không còn lòng dạ nào mà hận nữa, nên càng không rảnh hận người này.