Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 468 : Mặc kệ bao lâu ta cũng sẽ ở bên y

Ngày đăng: 19:38 20/04/20


Ngụy thái y nhịn nỗi xúc động muốn trợn trừng mắt với Vệ Lam xuống, hắn không biết là, cả đời này La Duy cũng sẽ không bao giờ trách hắn sao! “Không phải.” Ngụy thái y nói với Vệ Lam: “Có đôi khi vương gia nhắc đi nhắc lại về người thân, là người La phủ ấy, nhưng mấy năm nay y rất mệt mỏi, không có thời gian nhắc đến họ nhiều.”



Vệ Lam thầm thất vọng, nỗi thất vọng này tới thật bất ngờ, chính Vệ Lam cũng không hiểu vì sao La Duy không trách hắn, mà hắn lại thất vọng.



“Phò mã gia.” Ngụy thái y lúc này đột nhiên có linh cảm, hỏi Vệ Lam: “Hạ quan có một vấn đề muốn hỏi ngài.”



Vệ Lam nói: “Ngài cứ hỏi.”



Ngụy thái y nhỏ giọng nói: “Nếu vương gia rời cung, muốn đi dạo chơi đâu đó, ngươi có thể đi cùng y không?”



“Được chứ!” Vệ Lam không hề nghĩ ngợi đã nói.



Ngụy thái y nói tiếp: “Ngươi cứ nghĩ kỹ đi đã, ngươi còn có công chúa, còn có con trai con gái, đúng rồi, không phải công chúa Yến Quân lại có bầu sao? Ngươi định mặc kệ bọn họ?”



Lúc này Vệ Lam mới sực nhớ đến người nhà: “Ngươi nói họ?”



Ngụy thái y đáp: “Đúng vậy, ngươi có vợ con, không phải cứ nói đi là đi được!”



Vệ Lam hai mắt đăm đăm, hắn có chút khó xử.



Ngụy thái y thấy Vệ Lam như vậy, liền thở dài: “Nghĩ kỹ đi, rốt cuộc ngươi chọn người nào.”



Vệ Lam nói: “Vương gia muốn ta đi cùng y sao?”



“Trước kia ngươi…” Ngụy thái y thiếu chút nữa đã nói chuyện trước kia của Vệ Lam, nhưng may sao vẫn kịp ngừng lại: “Đây là do vương gia nói, không phải ta nói bừa.”



“Ta sẽ đi cùng y.” Vệ Lam nghe nói là ý của La Duy, lập tức đáp: “Công chúa có thể mang theo Ninh nhi và An An về Đông Thương trước, ta sẽ đưa vương gia đi giải sầu, sau đó trở về cũng không muộn.”



Ngụy thái y nói: “Nếu mất một thời gian dài thì sao?”



“Dài hơn ta cũng sẽ đi cùng với y.” Vệ Lam nói: “Chỉ cần vương gia bằng lòng.”



Ngụy thái y cúi đầu, lại thử thăm dò hỏi Vệ Lam: “Phò mã gia, ngươi nghĩ thế nào về vương gia?”
Ngụy thái y bắt mạch cho La Duy xong, ngoài thở dài cũng chỉ biết thở dài, kiểm tra lại từ đầu đến chân La Duy rồi an vị ngồi ở một bên.



Mới qua Trung thu mà trong phòng La Duy đã phải đốt lò sưởi, trong phòng hơi bí, nhưng La Duy không chịu được gió lạnh, nên chẳng ai dám mở cửa phòng.



Ngụy thái y canh giữ bên giường phải cỡ hai canh giờ La Duy mới tỉnh lại.



“Tỉnh rồi?” Ngụy thái y thấy La Duy mở mắt, vội dí sát mặt mình vào mặt La Duy.



La Duy không nói gì, chỉ ho thật lâu.



Ngụy thái y nâng đầu La Duy dậy, để La Duy nằm trên đùi mình.



La Duy ho một lúc, rồi lại nôn ra một búng máu vào chậu đồng bên cạnh giường.



Ngụy thái y nhìn La Duy ho ra máu, không kinh hoàng như các thái y khác, chỉ vỗ vỗ lưng La Duy, giúp y thuận khí.



La Duy ho ra máu rồi, người cũng thoải mái hơn một chút, xua tay ra hiệu cho Ngụy thái y.



Ngụy thái y đỡ La Duy nằm xuống.



“Gặp Lam rồi?” La Duy còn chưa nằm xuống hẳn đã hỏi Ngụy thái y.



“Gặp rồi.” Ngụy thái y đáp.



“Hắn có khỏe không?”



“Lam cái gì cũng ổn, ngay cả cảm lạnh cũng không bị.” Ngụy thái y nói: “Ta thấy mấy năm nay, cha ngươi đã cho Lam dùng không ít thứ, thân thể xương cốt hắn cường tráng lắm.”



“Thế thì tốt.” La Duy cười.



“Công tử, ta có một tin tốt muốn nói với ngươi.” Ngụy thái y nói.