Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 474 : Sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại
Ngày đăng: 19:39 20/04/20
Mặc kệ con người gian nan thế nào, nhật nguyệt vẫn luân phiên, thời gian vẫn trôi qua không ngừng. Long Huyền trải qua giao thừa đầu tiên kể từ khi trở về từ Nam Chiếu.
Một ngày này, trong giấc mộng của La Duy xuất hiện miếu Thành Hoàng ở phía tây ngoại thành, trong mộng kia một trời tuyết trắng, là nơi kiếp trước mình phơi thây. Trải qua một kiếp, nơi này vẫn không hề thay đổi, vẫn hoang vu không một bóng người, chỉ có đầy trời tuyết phủ và quạ đen.
“Công tử?!” Bên tai truyền đến tiếng gọi mừng rỡ của một người.
La Duy nhìn về phía ấy, mới phát hiện đó là Ngụy thái y.
“Công tử!” Ngụy thái y sợ La Duy lại nhắm mắt, liền lớn tiếng gọi La Duy: “Ngươi có nghe thấy ta nói gì hay không?!”
“Sao râu ngươi dài ra nhiều thế?” La Duy nói.
“Vương gia tỉnh rồi!” Ngụy thái y chỉ nghe La Duy nói vậy, liền chạy ra ngoài hét to.
Dường như chỉ trong vòng một giây, phòng ngủ La Duy đã chật kín người.
La Duy nhìn đám người này một lượt: “Sao ai cũng khóc thế?”
Triệu Phúc không còn sức để đứng nữa, ngồi phịch xuống đát khóc: “Ông trời có mắt, vương gia cuối cùng cũng tỉnh rồi.”
“Thay quần áo giúp ta nào.” La Duy cười.
Ngụy thái y lúc này mới nhận ra La Duy khác lạ, ông nhìn thấy sắc mặt La Duy ửng đỏ, giống như ánh nắng cuối chân trời, diễm lệ đến yêu dị. Tay Ngụy thái y run rẩy bắt mạch cho La Duy.
Triệu Phúc nghe La Duy nói muốn thay quần áo, vội đừng lên: “Vương gia, ngài muốn thay quần áo?”
“Ừ, ta muốn thay quần áo.” La Duy nói: “Không cần bộ đồ mới, chỉ cần một bộ mặc thường ngày thôi.”
“Thay bộ đồ mới đi.” Ngụy thái y nhắm mắt, nói một câu.
Triệu Phúc ngây ngốc nhìn La Duy, thay bộ đồ mới? Như vậy là có ý gì?
Sau đó các thái y đều định bắt mạch cho La Duy.
Cửa phòng phát ra một tiếng nổ, hình như có người đạp mạnh vào cửa phòng.
Long Tiêu và La Duy đều quay đầu nhìn, thấy Long Huyền đứng ở ngoài cửa, nhưng lại không dám vào.
“Ta có lời muốn nói với phụ hoàng con.” La Duy nói: “Con ra ngoài một lát đi.”
Long Tiêu gật đầu, ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Long Huyền từng bước đi tới bên giường La Duy, hắn thấy La Duy mặc một bộ đồ mới, môi run run, rồi sau đó toàn thân cũng bắt đầu run rẩy.
“Long Huyền.” La Duy nhìn Long Huyền nói: “Ta biết đại ca của ta sắp đến đây, ngươi để huynh ấy đưa ta rời cung đi.”
“Được.” Long Huyền nói: “Ngươi muốn đi đâu cũng được mà.”
La Duy nhìn Long Huyền không nói gì.
“Người đâu.” Long Huyền quay ra phía ngoài nói: “Gọi La Khải lập tức vào cung.”
“U Yến La gia đời đời trung nghĩa..” La Duy nghe Long Huyền hạ thánh chỉ này rồi mới nói: “Ngươi đừng nghĩ họ là người ác độc.”
“Ta biết.”
Cánh tay La Duy dùng lực, nhưng lại không nhấc nổi thân mình.
Long Huyền tiến lên một bước, đỡ La Duy ngồi dậy.
“Long Huyền, ta không được nữa rồi…” La Duy nói: “Về sau ngươi phải là một hoàng đế tốt đấy, ngôi vị này không dễ dàng mà có được, đừng lãng phí tâm huyết của chính ngươi. Ta… ta cũng biết… ngươi sẽ là một hoàng đế tốt.”
“La Duy!” Long Huyền muốn che miệng La Duy, nhưng lại chẳng dám chạm vào người trong lòng, chỉ có thể ai oán gọi tên y. Long Huyền nhìn La Duy, mắt môi người này vẫn xinh đẹp như ngày ấy, trên gương mặt có hai mạt đỏ bừng, một người thanh lãnh, lúc này lại hiện ra vẻ diễm lệ. “Ngươi đừng hận ta…” Long Huyền nói với La Duy: “La Duy, ngươi đừng hận ta.”
“Long Huyền.” La Duy bình tĩnh nhìn Long Huyền, ánh mắt trong suốt, y chưa từng bình thản đối mặt với Long Huyền như lúc này: “Ta không hận ngươi, chỉ là… hai ta kiếp này, ngươi hủy hoại cuộc đời ta, ta hại ngươi cả đời cô quả, cho nên ta và ngươi sau kiếp này, vĩnh viễn không gặp lại.”