Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 476 : Trăm năm tịch mịch, nhất thế hoan nhan
Ngày đăng: 19:39 20/04/20
Long Huyền không biết bản thân ngồi dưới tàng cây ngô đồng khóc rống bao lâu, cuối cùng có lẽ đã khóc đến mệt mỏi, hắn dựa vào thân cây, ngước nhìn trời cao, không còn rơi lệ nữa. Không biết vì sao, giữa không gian trắng xóa tuyết bay, hắn lại nhìn thấy điện Trường Minh, Long Huyền cả kinh, hắn muốn đứng dậy nhìn thật kỹ, nhưng không cách nào khiến thân thể mình nhúc nhích.
Long Huyền nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ, bởi vì những hình ảnh trước mắt đang biến ảo, hắn nhìn thấy phòng ngủ của mình trong điện Trường Minh, người nằm trên long sàng, bệnh không ra hình người, chính là hắn. Long Huyền dụi hai mắt, hắn không nhìn lầm, người nằm trên long sàng kia quả thật là hắn, còn có Trữ Phi nửa quỳ bên cạnh, một người đứng đó, là một tăng nhân áo xám, dĩ nhiên là Phất Y.
“Tử Chu, trẫm có chuyện muốn nói riêng với Đại Sư, ngươi lui trước đi.”
“Thần tuân chỉ.”
“Bệ hạ, ngài có gì dạy bảo.”
“La Duy… La Duy nay đã ở Hoàng Tuyền sao?”
“Người đã chết tất nhiên đã về Hoàng Tuyền địa phủ.”
“Vậy nếu trẫm đi tìm y, liệu có thể nhìn thấy y không?”
“Bệ hạ, hai người đã không còn duyên phận.”
“Vì sao lại không còn?”
“Bởi vì y không muốn gặp lại ngài.”
“Thật vậy sao? Trẫm muốn gặp y, trẫm sẽ đối xử với y thật tốt, không có cách nào cứu vãn sao?”
“Bệ hạ là thiên tử Đại Chu, hồn về bạch cốt linh đường, vì sao nhất định phải gặp một cô hồn?”
“Kiếp sau trẫm cũng không gặp được y sao?”
“Cứ cho là sẽ gặp lại, bệ hạ định sẽ làm gì? La Duy không nhất định lại một lần nữa yêu ngài, có lẽ dung mạo sẽ vô cùng xấu xí, có lẽ y chẳng những dung mạo xấu xí, còn vụng về vô tri, bệ hạ, ngài vẫn muốn có một đoạn duyên với y sao?”
“Trẫm không dám nghĩ sẽ lại yêu thương y, trẫm chỉ cần y một kiếp vô ưu, những thứ khác trẫm đều không mong muốn. Kiếp này trẫm đối xử không tốt với y, trẫm nợ y, trẫm phải trả lại.”
“Đây là nguyện vọng cuối cùng của bệ hạ?”
“Không sai, tu vi của Đại Sư đã đạt tới cảnh giới thần linh, ngươi hãy giúp trẫm, ít nhất là để La Duy kiếp sau vô lo vô nghĩ.”
“Bần tăng không quản được kiếp sau, thưa bệ hạ.”
“Không có cách nào sao? Vậy trải qua kiếp này một lần nữa thì thế nào?”
“Ba kiếp luân hồi.”
“Ngươi,” Long Huyền phẫn nộ nói: “Vì sao ngươi chưa bao giờ nói?!”
“Bần tăng nếu nói, bệ hạ có thể tin bần tăng sao?”
“Ngươi!”
“Bệ hạ, bần tăng đã khuyên nhủ người, chỉ là giang sơn với người vĩnh viễn chiến thắng hết thảy.”
“Cho nên? Người xuất gia như ngươi chỉ đứng xem kịch hay sao?! Con người có thể nào sống lại một kiếp?!”
“Bệ hạ nếu không tin, vì sao tìm đến bần tăng?”
“Ngươi là thần linh sao?!” Long Huyền hỏi Phất Y Đại Sư.
Phất Y Đại Sư không đáp lại Long Huyền, chỉ nói: “Sống lại một kiếp, cuối cùng cũng không uổng phí, ít nhất Cẩm vương trong lòng không hề có hận, bần tăng cũng vui mừng.”
Long Huyền trầm mặc thật lâu sau, mới hỏi Phất Y Đại Sư: “Có thể lặp lại lần nữa được không?”
“Đã đợi ba kiếp rồi, bệ hạ, người có thể chờ thêm sáu kiếp sao? Nhìn linh đường này xem, ngài sẽ quẩn quanh trong nơi này chín kiếp?”
“Ta…” Long Huyền không thấy người trong tòa linh đường này, nói: “Chẳng qua chỉ là chín kiếp, ta chờ được.”
“Lại một lần nữa sao?”
Long Huyền lắc đầu: “La Duy kiếp này cũng giết người vô số, kiếp sau y còn muốn nữa sao?”
“Đó là tất nhiên.”
“Vậy hãy dùng chín kiếp của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y.” Long Huyền nói: “Tội của y sẽ do ta gánh chịu, để kiếp sau y có thể cả đời vô ưu.”
Phất Y Đại Sư xoay người nhìn về phía Long Huyền, đế vương ấy luôn vô tình, lúc này mắt lại long lanh nước, tràn đầy tình ý sâu nặng. “Người…” Phất Y Đại Sư nói: “Người không cầu mong hai người có duyên phận?”
“Quay lại một kiếp, ta vẫn sẽ làm tổn thương y thôi, cho nên, hãy dùng trăm năm tịch mịch của ta, đổi lấy nụ cười một kiếp của y là được.”
Hoàng kim chú xoay chuyển bánh xe luân hồi, hài cốt trải ra mặt đất bốn phương mở rộng, vòng tròn luân hồi này lại chôn sâu trong lòng đất.
“Đáng giá sao?” Phất Y Đại Sư hỏi Long Huyền.
Long Huyền xoay người đi ra ngoài, không hề đáp lại.