Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 480 : Phiên ngoại 1

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


Ngoài cung, lửa cháy nhuộm hồng không gian.



Tư Mã Thanh Sa ngồi trong Ngự Thư Phòng của hắn, bên người đã không còn một ai.



Tiếng chém giết rõ mồn một truyền vào, Tư Mã Thanh Sa thậm chí có thể nghe được tiếng binh khí cắt rời thân thể.



Cửa bị người bên ngoài một cước đá văng ra, Tư Mã Thanh Sa lúc này mới ngẩng đầu lên.



Một tướng quân trẻ tuổi, cả người đẫm máu, đằng đằng sát khí cầm kiếm đi đến.



Tư Mã Thanh Sa nhìn người thanh niên mũi kiếm không ngừng tích lạc máu tươi, không biết có bao nhiêu kẻ đã chết trên tay người này, nghĩ đến đây, Tư Mã Thanh Sa trong lòng đau xót.



“Tư Mã Thanh Sa?” Tướng quân trẻ tuổi dừng bước cách Tư Mã Thanh Sa không xa, mở miệng hỏi, dường như có chút không tin, đường đường là Hoàng đế Bắc Yến, giờ phút này lại cô độc ngồi trong hoàng cung rộng lớn.



“Ngươi là ai?” Tư Mã Thanh Sa hỏi, hắn đã già đi, nhưng mắt chưa mờ, hắn nhìn mặt người thanh niên, tuy rằng dính điểm điểm vết máu, nhưng không át đi vẻ thanh tú trên khuôn mặt.



“Tại hạ là tướng quân La Ưu – Đại Chu Kì Vân, La Quân Tri.”



Tư Mã Thanh Sa sửng sốt, thì thào lẩm bẩm: “Thì ra là U Yến La gia.”



“Tư Mã Thanh Sa.” Tướng quân trẻ tuổi ngạo nghễ nói: “Người đến Bắc Yến diệt ngươi, tất nhiên sẽ là người La gia ta!”



“Nam Bình quận vương thế tử?” Tư Mã Thanh Sa lại hỏi.



“Đúng.” La Ưu nhìn đế vương lớn tuổi trước mắt, nghe nói Tư Mã Thanh Sa nhiều năm bệnh liệt giường, nay xem ra lời đồn là thật: “Tư Mã Thanh Sa, chỉ cần ngươi đầu hàng, vua của ta sẽ tha cho bộ tộc Tư Mã thị.” La Ưu nói.



“Ngươi đừng vào.” Tư Mã Thanh Sa nở nụ cười, nói với La Ưu: “Bắc Yến không có Hoàng đế đầu hàng, ngươi ra ngoài đi, không cần xuống Hoàng Tuyền cùng trẫm.”



“Ngươi nói cái gì?” La Ưu chợt thấy không hay, vội vàng muốn bước lên phía trước, bắt Tư Mã Thanh Sa.




La Khải mạnh mẽ nhìn về phía hoàng cung tràn ánh lửa, Tư Mã Thanh Sa đối với Tiểu Duy cũng…?



“Bá phụ?” La Ưu thấy sắc mặt La Khải nháy mắt trở nên khó coi, vội vàng hỏi: “Người, người làm sao vậy? Bá phụ, La gia chúng ta cùng Tư Mã Thanh Sa có ẩn tình gì sao?”



“Nói bậy!” La Khải vội mắng La Ưu: “Nói ra lời này, ngươi sợ người khác không bắt được thóp La gia sao?”



La Ưu vội vàng ngậm miệng, bá phụ La Khải so với phụ thân La Tắc của hắn, đối xử với các tiểu bối xưa nay nghiêm khắc hơn, đệ tử La thị không ai không sợ bá phụ này.



“Câu nói kia ngươi hãy quên đi.” La Khải nói với La Ưu: “Sau này đừng nhắc tới với người ngoài nghe chưa.”



“Nhưng chất nhi không hiểu!”



“Ân oán của người lớn, ngươi muốn ta nói với ngươi như thế nào?” La Khải nhỏ giọng nói: “Ngươi không cần phải hiểu.”



La Ưu lúc này thật cẩn thận hỏi một câu: “Là có liên quan tới tiểu thúc sao?”



La Khải cũng không trả lời, chỉ hỏi La Ưu: “Nhớ kỹ lời ta chứ?”



“Vâng.” La Ưu vội đáp: “Chất nhi nhớ kỹ, về sau tuyệt đối không nhắc lại.”



“Hắn là kẻ thù của chúng ta.” La Khải nói: “Ngươi chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được.”



Một tiếng nổ vang lên, Ngự Thư Phòng Tư Mã thị sụp xuống trong đại hỏa.



Bình Chương đế lên ngôi mười lăm năm, phá thành Hạ Phương, diệt Bắc Yến, hoàng đế Tư Mã Thanh Sa tự thiêu tuẫn quốc.



Kỳ thực hoàng đế Tư Mã Thanh Sa không phải chết ngày hôm nay, mà đã chết từ lúc hắn vẫn là hoàng tử Tư Mã thị của Bắc Yến kia, cùng với thành Nghiệp Già, vội vàng quay đầu nhìn lại, Tư Mã Thanh Sa đã chết, từ nay về sau vạn kiếp bất phục.