Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 482 : Phiên ngoại 3

Ngày đăng: 19:39 20/04/20


Kể từ tháng tám Trung thu gặp cố nhân, cho tới bây giờ đã là tháng năm năm sau.



Du đồng trong Y Cẩm viên đã nở hoa, Bình Chương đế Long Huyền sau một đêm ngắn hoa bay như tuyết, cuối cùng nhiễm phong hàn.



“Giờ là tháng năm.” Long Huyền nói với các thái y: “Trẫm sao lại nhiễm phong hàn?”



Các thái y không dám nói với Long Huyền rằng bệ hạ tuổi đã cao, chỉ bẩm với Long Huyền: “Bệ hạ chỉ cần an tâm tĩnh dưỡng, long thể nhất định có thể an khang như lúc ban đầu.”



“Trẫm đã già rồi.” Long Huyền nở nụ cười: “Các ngươi không cần phải nói mấy lời như thế.”



Các thái y đều cúi đầu không nói.



“Lui xuống hết đi.” Long Huyền phất tay, để các thái y lui xuống.



Phòng ngủ trong điện Trường Minh chỉ còn lại hắn và Phúc Lai.



“Hôm nay ngươi phải cùng trẫm nói chuyện hết một ngày đấy.” Long Huyền nhìn Phúc Lai nói: “Hiện tại trẫm đang rảnh, ngươi nói đi, có chuyện gì muốn nói?”



Phúc Lai nói: “Bệ hạ, Phúc Vận công công hôm qua đã chết.”



Long Huyền “A” một tiếng: “Đến tuổi rồi.” Hắn nói với Phúc Lai: “Con người già đi rồi ai cũng có ngày này, hậu sự của gã, ngươi hãy làm đi.”



Phúc Lai vội đáp: “Nô tài tuân chỉ.”



“Khi sắp chết gã có nói gì không?” Long Huyền nghĩ nghĩ, rồi hỏi.



“Phúc Vận công công nói, kiếp sau gã vẫn muốn hầu hạ ngài.” Phúc Lai trả lời.



Long Huyền liền nở nụ cười: “Kiếp sau…” Hắn cười nói: “Sao lại có nhiều người hứa hẹn kiếp sau đến thế?”



Phúc Lai nhìn Long Huyền, gã cười không nổi.




Tạ Ngữ đi tới bên cạnh Long Huyền, quỳ xuống nói: “Thần không nghĩ bệ hạ sẽ cam lòng.”



Long Huyền nói: “Hiện tại xem ra, trẫm năm đó lo lắng hết lòng, cũng bất quá là vì Long Tiêu.”



“Bệ hạ cai trị giang sơn, đã là thịnh thế.” Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ đừng nói vậy.”



“Ngươi cũng già rồi.” Long Huyền nhìn Tạ Ngữ nói: “Nghĩ xem sau ngươi, ai có thể làm tả tướng Đại Chu đây?”



“Tứ tử La Kì, con của La Vũ Hiên nay đã là trung thừa, thần nghĩ với quan hệ của y và thái tử điện hạ, La Kì mai sau nhất định sẽ trở thành thừa tướng.”



“Lại là một người La gia.” Long Huyền khẽ cười nói: “Có đôi khi trẫm nghĩ, chức vị thừa tướng của Đại Chu ta, có phải hay không đều là của U yến La gia.”



Ánh mắt Tạ Ngữ lóe lên sự kinh ngạc: “Bệ hạ, lời này thần nghe không hiểu.”



“Không có gì.” Long Huyền nói: “Trẫm sẽ không xử tệ với La gia.”



Tạ Ngữ nói: “Bệ hạ, ngài muốn gặp La Kì không?”



“Y không là thần tử của trẫm, trẫm gặp y có tác dụng gì?” Long Huyền nói: “Con cháu La gia, suy cho cùng luôn có dung mạo đẹp, ông trời đối với U Yến La gia, vẫn luôn ưu ái.”



Tạ Ngữ cũng cười, La Kì mỹ mạo như ngọc, Long Huyền nói y có dung mạo đẹp, lời ấy quả không sai.



“Minh Viễn.” Long Huyền lúc này đột nhiên lại hỏi Tạ Ngữ: “La gia chôn cất La Duy ngoài thành Tuyên Châu sao?”



Tạ Ngữ cả kinh, sau khi La Duy chết, thi thể được La Khải suốt đêm mang ra khỏi thượng đô. Long Huyền làm quốc tang cho Cẩm vương, một chiếc quan tài gỗ lim dát vàng được đưa vào hoàng lăng, hơn một nửa kiếp người, người này không hề hỏi đến nơi La Duy chôn cất, vì sao hôm nay lại nhắc đến?



“Vệ Lam chết đi, cũng cùng chôn cất một nơi với La Duy chứ?” Long Huyền lại nói: “Là như thế này sao?”



Tạ Ngữ nói: “Hồi bẩm bệ hạ, bọn họ cùng nhau chôn ở ngoài thành Tuyên Châu.” Hiện tại, bọn họ đều đã già, có vài chuyện trong quá khứ không thể nói, nhưng giờ đây lại không hề kiêng kị mà nhắc đến.