Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân
Chương 51 : Ưu tư sâu kín của Long Huyền
Ngày đăng: 19:35 20/04/20
La Duy nghe Hưng Võ đế hỏi, giả bộ mơ màng, nhìn Hưng Võ đế nói: “Ai sẽ nói cho nó biết chuyện này chứ ạ?”
Hưng Võ đế lắc đầu, La Duy thông minh, nhưng vẫn còn có điểm ngây thơ: “Duy nhi, Trịnh thị có đồng lõa, sao ngươi có thể cam đoan rằng không có đồng bọn nào của gã chạy thoát?”
La Duy ngây ngẩn cả người: “Vậy, ý bệ hạ là… đứa trẻ kia không thể giữ lại?”
Hưng Võ đế vỗ vỗ bả vai La Duy: “Ngươi hãy giao đứa nhỏ cho trẫm.”
“Bệ hạ.” La Duy nói: “Tiểu thần đã hứa với Trịnh Cảnh Phong, rằng sẽ giữ mạng sống cho đứa trẻ này.”
“Trẫm biết.” Hưng Võ đế lúc này lại cảm thấy vui mừng, nếu La Duy không quan tâm đến sống chết của đứa nhỏ, như vậy ngược lại ngài sẽ cảm thấy La Duy quá mức lạnh lùng.
“Bệ hạ!” La Duy nhìn Hưng Võ đế cầu xin.
“Trẫm sẽ sắp xếp.” Hưng Võ đế nói: “Trẫm sẽ không khiến ngươi thất tín với người đã khuất, cũng sẽ không để đứa bé này trở thành mối uy hiếp cho ngươi.”
La Duy rời khỏi điện Trường Minh, y cũng quan tâm đến vận mệnh của tiểu nhi tử Trịnh gia, nhưng không suy nghĩ bức thiết như Hưng Võ đế, kiếp trước, trừ người thân, thì những người có thể khiến La Duy chân chính để ở trong lòng không có mấy ai. La Duy ra khỏi điện Trường Minh, lại không hẹn mà gặp Long Huyền và Hữu tướng.
“Tam công tử đã trở về.” Hữu tướng Liễu Song Sĩ cười với La Duy.
“Điện hạ, tướng gia.” La Duy nhìn thấy hai người này, vội vàng khom mình hành lễ vấn an.
Sắc mặt Long Huyền không tốt, mà Liễu Song Sĩ lại tựa như thường ngày, người này gian xảo như hồ ly, La Duy đối mặt với lão không thể không chú ý, vạn phần cẩn thận.
“Tam công tử xem hội kỳ thạch đã trở về?” Liễu Song Sĩ hỏi.
La Duy nhỏ giọng nói: “Tướng gia đừng nói đến hội kỳ thạch nữa, tiểu chất ở lại Bình Nam chơi mấy ngày, vừa bị bệ hạ răn dạy một trận, về sau tiểu chất không dám đi chơi nữa.”
Liễu Song Sĩ quan sát La Duy, đến bây giờ lão cũng không thể khẳng định chuyện Úc Châu cùng La Duy đến tột cùng có quan hệ hay không, theo tin tức từ La Trung thì đúng là La Duy đi hội kỳ thạch Bình Nam, nhưng Liễu Song Sĩ vẫn cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.
Long Huyền mở miệng: “Lần này ngươi có kiếm được thứ gì tốt không?”
La Duy nói: “Được mấy tảng đá, nhưng cũng không phải cực phẩm ạ.”
Nếu là những năm trước, La Duy kiếm được bảo bối gì nhất định sẽ đem tặng cho Long Huyền, nhưng lúc này đây, Long Huyền không mong điều đó. La Duy cùng hắn và Hữu tướng lại hàn huyên vài câu vô nghĩa, sau đó cáo từ. Nhìn La Duy bước đi mà không quay đầu lại, sắc mặt Long Huyền càng thêm khó coi, người này thực sự đã xem hắn như người lạ.
“Điện hạ.” Liễu Song Sĩ ở một bên nhỏ giọng nói: “Sau này nên chú ý tới La Duy, sợ là y sẽ gây bất lợi cho điện hạ.”
“Cữu cữu vẫn cảm giác y có liên quan đến chuyện ở Úc Châu?” Long Huyền hỏi.
“Khó mà khẳng định.” Liễu Song Sĩ nói: “Ta không tin La Duy có trọng trách này, nhưng lại cảm giác bên trong chuyện này có bóng dáng của y.”
Long Huyền nói: “Đúng là y đã từng làm thư đồng bên cạnh ta, nhưng chuyện của ta La Duy biết không nhiều.”
Liễu Song Sĩ nói: “Điện hạ vẫn nên giữ khoảng cách với y thì hơn.”
Long Huyền bước vào điện Trường Minh, mỗi lần đi vào nơi này hắn đều thấy áp lực, lại không thể không giả bộ làm một hiếu tử hiền tôn. Hắn không biết chuyện Úc Châu này Hưng Võ đế rốt cuộc biết được bao nhiêu, ngày đó Hưng Võ đế nổi giận trên triều, Long Huyền thật sự rất sợ Hưng Võ đế sẽ chỉ vào hắn, trước mặt tất cả quan lại mà ra lệnh: “Đem nó ra ngoài, trảm!”