Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân

Chương 103 :

Ngày đăng: 00:44 19/04/20


La Tiểu Lục bị dọa sợ, chạy nhanh đến bên người Tả Thiệu Khanh, bổ nhào lên người y khóc: “Gia...Tam gia, ngài làm sao vậy?...Ngài cũng không thể chết, ngài chết Tiểu Lục Tử làm sao bây giờ? … Vú Liễu còn dặn đi dặn lại để cho nô tài chăm sóc tốt cho ngài, ngài nếu là có chuyện gì không hay xảy ra vú Liễu khẳng định lấy mệnh nô tài…”



Tả Thiệu Khanh bị ồn ào đau đầu, quăng La Tiểu Lục một tát, cũng mặc kệ đập chỗ nào, liền rống lên một chữ “cút”.



La Tiểu Lục vuốt bả vai, một chưởng này trực tiếp đánh nó đánh tỉnh táo, nó ngồi xổm ở bên người Tả Thiệu Khanh, dùng ngón tay thử hơi thở của y, xác định y còn sống mới nhẹ nhàng thở ra.



Nửa đêm, nhìn thấy chủ tử nhà mình nửa chết nửa sống nằm trên mặt đất, tình cảnh này tuyệt đối đủ kinh hãi.



Đánh giá Tả Thiệu Khanh một lần, La Tiểu Lục cuối cùng hiểu rõ Ẩn Nhất vì cái gì sai y đi nấu nước, Tam gia cả người vừa là bùn vừa là đất, không rửa thật sự khôngcó cách nào lên giường ngủ.



Nó một bên lải nhải cằn nhằn mang theo thùng vọt tới phòng bếp, một bên rủa Ẩn Nhất 100 lần, không cần nghĩ cũng biết, nhất định là người cao to này làm chuyện tốt, hừ, lần tới nhìn thấy Lục công gia nhất định phải báo cáo hắn ta bắt nạt Tam gia.



Trong phòng bếp đèn vừa mới sáng, hai nha đầu đang đốt lò, La Tiểu Lục đi vào bên trong nhìn nhìn, xác định không có những bà tử lợi hại kia ở, lúc này mới yên lòng đi vào.



“Hai vị muội muội, có thể giúp ta nấu một nồi nước không? Tam gia đêm qua suốt đêm đọc sách, lúc này mới tính đi ngủ, trước khi ngủ muốn ngâm nước ấm gạt bỏ mệt mỏi.” La Tiểu Lục mặt không đỏ tim không đập thay Tả Thiệu Khanh kéo ra một lý do.



Hai nha đầu bị dọa hoảng sợ, một người hơi lớn tuổi trong đó mắng La Tiểu Lục cẩuhuyết lâm đầu, một người khác thì do dự nói: “Nhóm ma ma sắp thức dậy, các bàcũng chờ dùng nước.”



La Tiểu Lục cười khà khà, cười không đạt đến đáy mắt nói: “Các bà là nô tài, Tam gia là chủ tử, các ngươi nói ai quan trọng hơn? Nếu không chúng ta đi chỗ lão gia lý luận? Nghe lão gia nói một chút như thế nào?”



Hai nha đầu lập tức nhớ tới chuyện Mã má má, biết rõ loại thời điểm này không nên đắc tội Tả tam gia, hiện trong nhà đại gia và Tam gia là quan trọng nhất, lão gia cóthứ gì tốt đều vội vàng cho bọn họ.



“Vậy nhanh chóng nhóm bếp lò khác, đợi các ma ma thức dậy lại có dùng.”


“Ngươi cho rằng cái nhà này dễ quản lý như vậy?” Tả Thiệu Khanh vừa uống trà vừa phân tích: “Toàn bộ quản sự của Tả phủ đều là người của Tiết thị, nhà kho thì càng đừng nói nữa, Nguyệt di nương…ôi, một nữ nhân đi ra từ chốn phong nguyệt làm sao chỉnh đốn qua được những lão già kia?”



“Lão gia sẽ không không quan tâm đi? Dựa vào cái bụng lớn của Nguyệt di nương,cũng không ai dám đụng đến nàng.”



“Vì sao phải đụng đến? Bọn họ chỉ cần mặc kệ Nguyệt di nương làm là được, bảo đảm không quá mười ngày cái nhà này liền rối loạn, đến lúc đó lão gia muốn bảo vệcũng bảo vệ không được.”



“Nguyệt di nương sẽ không không có chừng mực như vậy chứ?”



“Dựa vào nàng ngày đó chết sống muốn đi theo đến phủ Trấn quốc công, liền biết nữ nhân này nhìn không rõ thân phận của mình, một khi nàng cầm quyền, không loạn mới là lạ.”



“Gia, ngài lại cười trên nỗi đau của người khác.” La Tiểu Lục che miệng lại nghẹn cười.



Tả Thiệu Khanh ha ha cười hai tiếng, gõ nó một cái: “Gia cho dù quang minh chính đại cười cũng không trở ngại người khác.”



Y đối với Nguyệt di nương thật sự không hận khắc cốt ghi xương, chỉ là không thích ả ta mà thôi, hơn nữa là rất không thích, phải nói, y hận bất kì nữ nhân nào khiến cho Tả Uẩn Văn để ý, hận bất kì nữ nhân nào cướp đi sự cưng chiều của thân nương y.



Y thậm chí nghĩ, đợi Tả Uẩn Văn sau khi chết, y liền để cho ông ta và Nguyễn di nương chôn cùng một chỗ.



Y biết thân nương y là yêu Tả Uẩn Văn, mà Tả Uẩn Văn lúc đó đối với bà cũng có vài phần tình ý, loại tình cảm lưỡng tình tương duyệt này ở trong mắt Tiết thị không thể nghi ngờ là chướng mắt lại đáng hận, nếu đổi lại là y, nếu như sau này Lục Tranh yêu người khác, y cũng tuyệt đối sẽ không để cho đối phương sống tốt.



Nhưng thân nương chính là thân nương, Tiết thị chính là kẻ thù giết mẫu thân y, thù mới hận cũ cộng lại, Tả Thiệu Khanh muốn không hận mụ cũng không được.



Y nhíu mày trầm tư, có lẽ, y nên trước điều tra thêm nguyên nhân cái chết thật sự của Nguyễn di nương, mặc dù là biết Tiết thị giở trò quỷ, nhưng người tham dự chuyện này y một người cũng sẽ không bỏ qua.